“Thanh Nhiễm, cảm ơn em.” Anh khẽ nhấp nháy cổ họng, giọng nói vẫn bình thường, chỉ là ngữ điệu hơi trầm xuống.
Tô Thanh Nhiễm nói: “Hai ngày nay em đã nghĩ xong đề tài cho chỗ còn trống, đợi em khắc xong sẽ đưa cho anh.”
Ánh mắt Bùi Cảnh Ngạn rơi xuống bàn làm việc của cô, khối Lâu Lan tam sắc đã lờ mờ có hình dáng ban đầu: “Thanh Nhiễm, em định khắc gì vậy?”
Nói đến điêu khắc, Tô Thanh Nhiễm liền hăng say hẳn, cô bảo Bùi Cảnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu giới thiệu: “Thực ra lúc nhìn thấy khối đá này, em đã nghĩ đến con đường tơ lụa, cát vàng, đoàn buôn, hoàng hôn, còn có hang Mạc Cao ở phía xa…”
Bùi Cảnh Ngạn chăm chú lắng nghe cô nói, vì phải nhìn khối đá, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, một lọn tóc mai của Tô Thanh Nhiễm bị gió thổi bay, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Bùi Cảnh Ngạn.
Anh có một khoảnh khắc thất thần.
Sau đó hơi bất động thanh sắc kéo ra một chút khoảng cách, hỏi: “Thanh Nhiễm, em đã từng đến con đường tơ lụa chưa?”
Tô Thanh Nhiễm sững người, sau đó lắc đầu: “Chưa ạ.”
Cô có chút xấu hổ: “Em tra tài liệu, sau đó xem một số phim tài liệu.”
Bùi Cảnh Ngạn nói: “Ba năm trước anh có đi qua một đoạn. Từ Lạc Dương xuất phát, qua Đôn Hoàng, đến Thiện Thiện Tân Cương, vượt qua Thông Lĩnh đến nước Đại Nguyệt Thị thời xưa, là đi theo đoàn xe tự lái.”
Bốn năm trước, anh nhận ra mình thích Tô Thanh Nhiễm, mà không phải là tình cảm với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-anh-trai-cua-chong-hut/2584442/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.