Đêm đen như sương, lúc ba giờ sáng, đường phố Bắc Kinh không quá đông đúc. Một chiếc xe thương mại màu đen rời sân bay, đi xuống đường cao tốc, tiến vào nội thành.
Trong xe, trợ lý Khương Lập quay lại hỏi: “Anh Lâm, lát nữa mình về căn hộ hay đến khách sạn?”
Phía sau, giọng nói của Đoàn Lâm vang lên, bình tĩnh và ngắn gọn: “Bệnh viện.”
Khương Lập sững sờ trong vài giây, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng và khó xử: “Nhưng bảy giờ sáng có buổi chụp hình, anh cả ngày nay chưa nghỉ ngơi rồi, hay là…”
Lời còn chưa dứt, nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Khương Lập lập tức im bặt.
Đoàn Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng mở mắt ra, liếc nhìn anh ta, trên khuôn mặt mang nét mệt mỏi nhưng phần nhiều là sự lạnh lùng im lặng.
Đoàn Lâm chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”
“Đâu có! Tụi em không có vất vả gì cả.” Khương Lập vội vàng đáp, trong lòng lại càng thêm xót xa.
Người vất vả nhất chính là anh Lâm.
Hôm nay là sinh nhật của anh, không những quay phim cả ngày ở Hoành Điếm, buổi chiều còn bị lên hot search với tin xấu. Vừa kết thúc cảnh quay đã lập tức bay về Bắc Kinh, sáng bảy giờ lại có buổi chụp hình cho tạp chí. Giờ đã ba giờ sáng, anh còn muốn ghé qua bệnh viện.
Bình thường, khi Đoàn Lâm quay phim, một khi đã vào đoàn phim thì gần như không rời đi. Dạo gần đây, anh lại nhận thêm vài lịch trình, mà đều là ở Bắc Kinh.
Từ Hoành Điếm đến Bắc Kinh xa như vậy, anh chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-thu-cua-idol/1745961/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.