Thật sự là quá đột ngột. Mới hôm qua, Giang Mạn Sanh còn đang tự hỏi về việc chuyển đến sống cùng Lục Kỳ Thần. Cô vốn nghĩ mình có thể từ từ, thậm chí còn chưa kịp nói với Triệu Xu. “Hay là đợi thêm vài ngày nữa nhé?” Giang Mạn Sanh đề nghị. “Ừm.” Lục Kỳ Thần gật đầu. Họ chia tay nhau như thế. Giang Mạn Sanh bước vào khu chung cư. Căn hộ của họ nằm sâu bên trong, phải đi bộ khoảng hai phút mới tới. Bước vào tòa nhà, cô mới phát hiện thang máy đang bảo trì, dừng ở tầng một. Họ ở tầng 5, nhưng Giang Mạn Sanh không ngại. Cô leo cầu thang bộ lên, đèn cảm ứng sáng lên từng đoạn theo bước chân. Móc chìa khóa ra, xoay ổ khóa. Đẩy cửa ra, vừa hay chạm phải ánh mắt của Triệu Xu đang ngồi trên sofa. Cô ấy không nhìn điện thoại, chỉ ngồi ngẩn ngơ nhìn cửa. “Đang làm gì thế?” Hành động của cô bạn cô thật kỳ lạ. Triệu Xu trượt khỏi ghế sofa, quỳ xuống thảm: “Cậu thay đồ đi, tối nay tớ có chuyện muốn thú nhận.” Thú nhận… Từ ngữ sao mà kỳ thế? Giang Mạn Sanh chợt nhớ đến một câu: Bạn bè rồi cũng sẽ chia xa, chỉ là sớm muộn mà thôi. Chỉ mất ba phút, Giang Mạn Sanh đã thay xong bộ đồ ngủ và bước ra khỏi phòng. Cô ngồi xuống bên cạnh Triệu Xu: “Có chuyện gì vậy?” Đây là một mùa xuân ấm áp. Nhiệt độ trung bình dao động từ 10 đến 20 độ C, thích hợp cho trăm hoa đua nở. Khoảng thời gian ấy dài đằng đẵng, bởi so với độ dài của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2797979/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.