Giang Mạn Sanh ngây người trong giây lát. Hơi thở của hai người quấn quýt, môi cô còn vương hương thơm mát lạnh đặc trưng của Lục Kỳ Thần. Theo bản năng, Giang Mạn Sanh nhắm nghiền mắt lại, tay nắm chặt áo anh. Cô cố gắng khép chặt môi, một tay kéo áo sơ mi của Lục Kỳ Thần, tay còn lại chống xuống sofa định lùi ra sau. Nhưng Lục Kỳ Thần đã nhanh hơn một bước. Anh đặt tay sau gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo. Khi Giang Mạn Sanh định rút tay về để lùi lại, anh đã nắm lấy tay cô. Cùng lúc đó, môi anh áp sát, nhẹ nhàng m*t lấy môi trên của cô. Cả người Giang Mạn Sanh run lên. …Ngứa quá. Cô dùng hết sức bấu chặt áo anh. Lực đạo không nhỏ khiến Lục Kỳ Thần phải dừng lại. Hai người tách ra một khoảng cách nhỏ. Giang Mạn Sanh mới dám thở, không khí dường như ùa vào cơ thể cô sau khoảnh khắc nghẹt thở vừa rồi. Ngước nhìn anh,cô vội vàng nhét ống thuốc vào tay Lục Kỳ Thần: “Anh… anh tự thay thuốc đi!Em mệt rồi… em về ngủ đây.” Nói xong, cô nhanh chóng luồn qua khoảng trống dưới cánh tay anh để thoát ra. “Cạch!” Cửa phòng ngủ đóng lại. Giang Mạn Sanh vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ về việc tại sao… Lục Kỳ Thần lại đột ngột hôn cô như vậy. Nhưng… có lẽ cũng không quá đột ngột. Dù sao họ cũng đã kết hôn được một thời gian rồi. Không muốn nghĩ nhiều nữa, Giang Mạn Sanh chui vào chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần. Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798011/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.