Giang Mạn Sanh vẫn còn ngượng ngùng, dù sao thư ký của anh vẫn đang ở đó, và cậu bé kia cũng vậy. Con đường này thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. “Anh thả em xuống được không?” cô nói nhỏ. Lục Kỳ Thần không vội thả cô xuống ngay: “Em đang làm gì thế?” Giang Mạn Sanh cựa quậy nhẹ: “Anh thả em xuống đã, rồi em sẽ nói cho anh biết.” May mắn là Lục Kỳ Thần chiều theo ý cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất. Thực ra, cậu bé lúc nãy đã ngừng khóc nhờ Giang Mạn Sanh dỗ dành. Giang Mạn Sanh dẫn Lục Kỳ Thần đến chỗ cậu bé. Ngay bên cạnh nơi cậu bé ngồi xổm là một khuôn mặt cười to được họ xếp từ lá khô. Lục Kỳ Thần không dễ gần như Giang Mạn Sanh, nên dù cậu bé đã ngừng khóc, nhưng vẫn liếc nhìn anh đầy e dè. Cậu bé nắm chặt bó hoa trong tay: “Cảm ơn chị ạ. Em phải về đây.” Giang Mạn Sanh gật đầu, và cậu bé chạy đi. “Đấy,” Giang Mạn Sanh nói, “Bọn em vừa làm cái này đấy.” Cô liếc nhìn theo bóng cậu bé: “Có vẻ cậu bé hơi sợ anh.” Nhưng không sao. Sợ thì cứ sợ thôi. Rồi có ngày cậu bé sẽ dũng cảm hơn. Một cơn gió thoảng qua, làm khuôn mặt cười họ xếp từ lá khô bay lên, như sắp cuốn đi. Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh. Lúc này, ánh hoàng hôn hồng nhạt càng thêm rực rỡ. Vài tia nắng chiều rơi trên mắt, gương mặt và người Giang Mạn Sanh. Vài nam sinh nữ sinh với vẻ mặt mệt mỏi đi ngang qua, họ chú ý đến khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798063/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.