Giang Mạn Sanh nhận ra rằng, sau khi gọi “anh yêu” lần đầu tiên, những lần sau dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Có vẻ như Lục Kỳ Thần cũng rất thích cách xưng hô này. Minh chứng rõ ràng nhất là mỗi lần nghe cô gọi vậy, anh đều ôm cô vào lòng và hôn cô thật lâu trên chiếc sofa. Sáng hôm sau thức dậy, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Bên ngoài một màu trắng xóa, cả thế giới như được phủ lên một tấm chăn trong suốt. Hôm nay hai người họ dự định đến nhà họ Giang. Sợ trời tuyết lạnh, Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo phao dài màu trắng, cổ quàng thêm chiếc khăn màu xanh nhạt. Trong lúc Lục Kỳ Thần lên lầu lấy đồ cô mua cho Thẩm Oản, Giang Mạn Sanh tranh thủ xuống dưới ngắm tuyết. Những bông tuyết lạnh giá đậu trên mái tóc xoăn của cô. Cô đưa tay hứng vài bông, chúng tan ra trong lòng bàn tay, chỉ để lại chút cảm giác lạnh buốt. Tuyết đã phủ dày trên mặt đất. Mỗi bước chân của cô trên nền tuyết đều phát ra tiếng “kèo kẹt kèo kẹt”, nghe thật dễ chịu và khiến lòng người thư thái. Nhưng hôm nay, không phải cơn mưa tuyết lớn khiến người ta cảm thấy lạnh, mà là cái gió buốt thấu xương. Chẳng mấy chốc, hai tai Giang Mạn Sanh đã đỏ ửng vì lạnh. Lúc này cô mới nhận ra mình quên đội chiếc mũ len lông. Đúng lúc đó, Lục Kỳ Thần cũng bước ra, anh mặc một chiếc áo phao ngắn màu đen. Dù không biểu lộ gì trên gương mặt, nhưng cả người anh toát lên vẻ ấm áp. Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798067/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.