Thực ra sự cố đã được xử lý khá ổn thỏa. Sau khi Lục Kỳ Thần đến, không lâu sau cả hai đã có thể về nhà. Anh còn sắp xếp người đưa Đỗ Gia Âm và Thịnh Tuân về. Khi về đến biệt thự Ngự Hâm, đã khoảng 23:30. Giang Mạn Sanh thật sự khá mệt. Lúc xuống xe, cô đã thấm mệt, chân như rã rời. Lục Kỳ Thần định bế cô, Giang Mạn Sanh thoáng ngượng ngùng. Nhưng khác với Thanh Lan là căn hộ đơn, ở Ngự Hâm họ sẽ không gặp ai trong thang máy. Thế nên cô vòng tay qua cổ anh, để mặc anh bế. Trước khi bế, Lục Kỳ Thần còn cẩn thận tháo đôi giày cao gót của cô, cầm theo bằng tay còn lại. Bước vào nhà, phòng khách tối om. Lục Kỳ Thần vẫn ôm cô bật đèn lên. Giang Mạn Sanh kéo nhẹ áo anh, ra hiệu có thể đặt cô xuống, nhưng anh không chịu. Căn phòng dự định dùng để cầu hôn đã được đóng lại, trong biệt thự giờ không còn dấu vết nào của buổi cầu hôn dang dở. Thực ra biệt thự Ngự Hâm này vừa giống vừa khác Thanh Lan. Giống ở chỗ tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ. Khác ở chỗ phong cách không đơn điệu đen trắng như Thanh Lan. Dĩ nhiên, sau khi cô chuyển đến và mang theo đồ đạc của mình, không gian đã bớt đơn điệu hơn nhiều. Lục Kỳ Thần bế thẳng cô lên sofa trong phòng ngủ chính. Giang Mạn Sanh vẫn vòng tay ôm cổ anh: “Hôm nay anh có vẻ lạ lắm.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Em đã ăn gì chưa? Có đói không? Muốn ăn gì không?” Giang Mạn Sanh do dự vài giây. Cô thật sự hơi đói, nhưng hiện tại không có cảm giác thèm ăn lắm. Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Kỳ Thần ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô đăm đăm. Tối nay Giang Mạn Sanh mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi, cổ không đeo trang sức, tóc chỉ đơn giản búi cao. Lục Kỳ Thần chưa từng thấy ai có thể mặc một chiếc váy đơn giản mà đẹp đến vậy. Anh chợt nhớ lại, không biết hồi cấp ba, Giang Mạn Sanh đã nhìn anh với tâm trạng và ánh mắt như thế nào? Lúc này Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Em không ăn đâu.” Thực ra khi thấy Giang Mạn Sanh có vẻ mệt mỏi ở đồn cảnh sát, Lục Kỳ Thần đã không định hỏi chuyện này hôm nay. Nhưng giờ phút này, anh không kìm được ôm lấy eo cô: “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm?” một tiếng. Lục Kỳ Thần hỏi tiếp: “Em bắt đầu thích anh từ hồi cấp ba phải không?” Câu hỏi này khiến Giang Mạn Sanh bất giác ngồi thẳng người dậy. Cô mím môi: “Ai nói thế?” Câu trả lời quá rõ ràng. Nhưng tay Lục Kỳ Thần vẫn ôm chặt eo cô. Giọng Lục Kỳ Thần dịu dàng: “Triệu Xu vô tình nói ra. Với cả hôm nay trong thùng giấy rơi ra một cuốn nhật ký, cùng với quyển Mathilde.” Giang Mạn Sanh: “À, ra là Xu Xu.” Còn có cả nhật ký nữa. Cô bỗng thấy hơi lo lắng. Dù nhật ký để trên kệ sách, sớm muộn gì cũng có ngày Lục Kỳ Thần tình cờ nhìn thấy, nhưng cô không ngờ lại là lúc này. Giá như có thể đợi đến khi tình cảm của họ sâu đậm hơn một chút thì tốt. Thực ra một cuốn nhật ký không thể ghi lại hết mọi thứ. Chẳng hạn như trong đó không hề viết cô bắt đầu thích Lục Kỳ Thần từ khi nào. Lần đầu Lục Kỳ Thần xuất hiện trong nhật ký là hình ảnh chàng trai che ô và tặng kẹo năm màu. Nhưng Lục Kỳ Thần lại hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện này. Vậy nên cô phải nói sao đây? Giang Mạn Sanh nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần: “Đầu năm lớp 10, không lâu sau khai giảng, có một lần ở ngõ Ô Long, hình như anh đi mua kẹo cho em họ.” “Hôm đó trời mưa. Em không mang ô, anh đã che ô cho em, còn cho em một hộp kẹo năm màu.” “Chính là lúc đó…” Em đã thích anh. Trong mắt Lục Kỳ Thần thoáng vẻ bối rối, Giang Mạn Sanh biết anh không nhớ: “Chắc anh không nhớ rồi.” Dù sao với Lục Kỳ Thần, đó chỉ là một việc nhỏ tiện tay giúp một người xa lạ mà thôi. Lúc này bụng Giang Mạn Sanh không đúng lúc kêu lên hai tiếng, Lục Kỳ Thần nói: “Xin lỗi em.” Lục Kỳ Thần thật sự lục lọi ký ức nhưng không tìm thấy chuyện đó: “Sau này anh sẽ nhớ từng chuyện một.” Kể cả những điều em viết trong nhật ký mà anh chưa từng biết. Hai tiếng sôi bụng kia không thể phớt lờ, thế nên Lục Kỳ Thần nắm tay cô: “Anh nấu cho em bát canh rau bina trứng gà nhé?” Món canh này rất thanh đạm, vốn là món cô thích, hơn nữa cũng thích hợp với tình trạng mệt mỏi, ăn uống không ngon của cô lúc này. Đã đói đến nỗi bụng kêu rồi mà không ăn gì. Chắc chắn Lục Kỳ Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua. Thế nên Giang Mạn Sanh gật đầu: “Vâng, được. Em đi tắm trước.” Lục Kỳ Thần còn một câu muốn hỏi, anh muốn biết tại sao Giang Mạn Sanh không nói cho anh biết chuyện này? Nhưng rất nhanh anh đã tự hiểu câu trả lời. Bởi vì lúc đầu anh rất xa lạ với cô, có lẽ cô không muốn ở vị trí bị động trong mối quan hệ hôn nhân. Về điểm này, anh rất hiểu Giang Mạn Sanh. Vậy còn sau đó, sau khi anh đã thích cô? Tại sao Giang Mạn Sanh vẫn không hề đề cập? Không biết sao, Lục Kỳ Thần chợt nhớ đến một buổi sáng cô khóc. Cô nói cô nhìn thấy diều. Diều là thứ xa xôi, treo cao trên bầu trời. Nếu không có sợi dây trong tay, càng xa vời hơn. Có phải cô đang nói về anh? Tay Lục Kỳ Thần cứng lại, anh đưa đôi dép cho Giang Mạn Sanh: “Em đi tắm trước đi.” Rồi đứng dậy đi về phía bếp. Mười lăm phút sau, khi Giang Mạn Sanh xuống lầu, Lục Kỳ Thần đã nấu xong bát canh rau bina trứng gà. Giang Mạn Sanh ngồi xuống bên cạnh anh, Lục Kỳ Thần trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Giang Mạn Sanh cảm thấy cần phải nói với anh suy nghĩ của mình: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần vẫn đang lấy bát đũa cho cô, anh dịu dàng đến vậy. Giang Mạn Sanh: “Việc em thích anh từ hồi cấp ba là chuyện của em, em không nói cho anh biết nên anh không biết là đương nhiên. Đây là chuyện của em, không liên quan đến anh. Hơn nữa, cho dù em có nói, lúc đó chắc anh cũng sẽ không thích em.” Lục Kỳ Thần khựng lại. Từ góc độ của Giang Mạn Sanh có lẽ là vậy, nhưng anh không thể chấp nhận việc cô đã từng thầm thích anh lâu như thế, mà anh lại hoàn toàn không hay biết. Lục Kỳ Thần cúi đầu, hôn mu bài tay cô, như một hiệp sĩ cúi đầu trước công chúa, giọng anh thật nhẹ: “Bé yêu.” “Dạ?” Môi Lục Kỳ Thần vẫn áp trên mu bài tay cô thật lâu, nhưng anh không nói gì thêm, giọng anh nhẹ như vậy, cuối cùng chỉ nói: “Bé yêu.” Anh yêu em nhiều lắm. Sẽ yêu em nhiều hơn nữa. Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh, hồi lâu mới khẽ hỏi: “Giờ anh ôm em được không?” Anh như chỉ muốn Giang Mạn Sanh ở trong tầm với của mình. Giang Mạn Sanh gật đầu: “Dĩ nhiên là được rồi.” Thế nên bát canh sau đó Giang Mạn Sanh uống trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Chẳng mấy chốc, đồng hồ trên tường đã chỉ 0 giờ. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng pháo hoa. Dù mới uống được hơn nửa bát canh rau bina trứng gà, Giang Mạn Sanh vẫn bị thu hút muốn ra xem. Nhưng cô chưa uống xong. Lục Kỳ Thần: “Ra xem đi em.” Giang Mạn Sanh liền mở cửa phòng khách, bước ra ngoài. Có vẻ như đã được sắp xếp có chủ ý, tất cả pháo hoa đêm nay được bắn lên, và Ngự Hâm là vị trí ngắm đẹp nhất. Những đốm pháo hoa màu bạc như sao trời vọt lên cao, cuối cùng nở rộ thành từng chùm. Cũng có đủ màu sắc rực rỡ, cuối cùng như bức tranh sơn dầu tràn ngập trên bầu trời. Rất nhiều, rất nhiều. Bắn suốt một hồi lâu. Lục Kỳ Thần cũng theo cô ra ngoài. Lúc này trên mặt Giang Mạn Sanh không còn vẻ mệt mỏi ban nãy, đôi mắt sáng long lanh như sao trời. Rồi Giang Mạn Sanh nhìn thấy chùm pháo hoa cuối cùng, rực rỡ nhất. Happy Birthday Ms Jiang/Cô Giang Giang Mạn Sanh khẽ kêu lên một tiếng, dĩ nhiên cô biết hôm nay là sinh nhật mình. Cô khó tin nhìn về phía Lục Kỳ Thần. Pháo hoa đêm nay, tuy không viết thẳng tên cô, nhưng dường như mỗi chùm đều được bắn lên vì cô. Rồi Giang Mạn Sanh nghe Lục Kỳ Thần nói: “Chúc mừng sinh nhật em.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.