Giang Mạn Sanh chỉ thốt lên được nửa câu đó, bởi thực ra cô cũng không biết mình định nói gì. Cô chỉ cảm thấy những hành động gần đây của Lục Kỳ Thần… có vẻ như đang lãng phí thời gian và công sức của anh. Bởi vì tất cả những chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi. Lục Kỳ Thần càng thêm kiên định: “Anh xin lỗi. Tất cả những tiếc nuối em có đều là do anh” Lúc này Giang Mạn Sanh cũng không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm… có lẽ anh không cần phải tốn công như vậy đâu.” Nào là hội thao, nào là cố tình tập hợp mọi người tổ chức tiệc tùng. Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra: “Có phải anh cố ý nhờ Tần Dật Tấn không?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Giang Mạn Sanh xoa nhẹ cổ anh: “Vậy sau này đừng làm thế nữa nhé?” Lục Kỳ Thần nhìn cô. Cuối cùng như để dỗ cô, anh lại khẽ “ừm” một tiếng. “Vậy anh có thể thả em xuống được không?” Giang Mạn Sanh hỏi. Từ khi vào biệt thự Ngự Hâm, cô thậm chí còn chưa kịp cởi áo khoác, giày cũng chưa kịp thay. Nhưng rõ ràng Lục Kỳ Thần chẳng có ý định buông cô ra, thực ra Giang Mạn Sanh đã sớm nên cảm nhận được điều đó. Hôm nay là tối thứ Sáu. Kể từ khi chuyển đến Ngự Hâm, cả hai đều khá bận rộn, một buổi tối nhàn rỗi như thế này quả thực là lần đầu tiên. Giang Mạn Sanh nhìn Lục Kỳ Thần, nghe anh lại gọi cô bằng giọng điệu đó: “Bé yêu.” Thế là Giang Mạn Sanh đành chấp nhận vùi mặt vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798082/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.