Tần Xán suýt nữa phun hết trứng chiên trong miệng ra.
Dù sinh ra ở Anh, nhưng mẹ cậu luôn tin rằng con người không thể quên đi cội nguồn của mình nên bà kiên quyết yêu cầu cậu phải biết nói tiếng Trung. Vì vậy, khi Tần Xán lên năm, mẹ cậu đã đưa cậu về Trung Quốc để học tiểu học và trung học. Sau khi đã có nền tảng vững chắc về các môn khoa học tự nhiên, cậu trở lại Anh để học cấp ba và đại học, tiếp tục theo đuổi những lĩnh vực mà mình yêu thích.
Tần Xán tự thấy mình là người may mắn, bởi hành trình trưởng thành đó không chỉ giúp cậu kết bạn với nhiều người từ khắp nơi trên thế giới, mà còn tạo cơ hội cho cậu tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau và gặp gỡ vô số người với những cá tính đa dạng.
Nhưng cậu chưa từng gặp ai như Tạ Dĩ Tân, người có thể bình thản ngồi đối diện và nhận xét về cảm giác "vừa phải" khi chạm vào cơ ngực của cậu một cách tự nhiên như thế.
Từ những lời như "tôi không thích hợp tác" ban đầu, đến đêm hôm qua là "bự quá" và "mềm quá" khiến cho Tần Xán nhận ra rằng, dù bề ngoài Tạ Dĩ Tân có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng thật chất anh là một người thẳng thắn cực kỳ. Theo bản năng mách bảo của Tần Xán, đây hoàn toàn không phải là cách mà một đàn anh và đàn em nên hoà hợp. Sau tất cả, Tần Xán nhận thấy mình không thể nào tiếp tục ăn nổi bữa sáng này nữa.
Về lời nhận xét liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636858/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.