Tần Xán: "Vậy nên, anh lòng vòng cả buổi trời, đến xem buổi diễn này chỉ để... muốn tôi cùng anh đợi cơn mưa không nằm trong thỏa thuận à?"
Tạ Dĩ Tân: "Đúng vậy."
Tần Xán bán tín bán nghi: "Thật không phải vì muốn ngắm cơ bụng chứ?"
Tạ Dĩ Tân: "Nếu mục đích của tôi là cơ thể, thì tại sao lại chọn hôm nay để đi cùng mọi người, thay vì tự đi một mình để chiêm ngưỡng?"
Tần Xán ngẫm lại, nhận ra đúng là có lý.
Tạ Dĩ Tân giải thích: "Đây là thời gian riêng và kỳ nghỉ của cậu. Nếu trực tiếp nhắn tin qua WeChat hỏi cậu có rảnh vào khuya nay không thì có vẻ hơi đường đột."
"Nhưng nếu sau buổi diễn mà chúng ta "tình cờ" gặp phải mưa, thì mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên hơn." Anh bổ sung, "Khả năng cậu từ chối tôi cũng sẽ ít hơn."
Tần Xán nghẹn lời trong chốc lát.
Cậu nhìn chăm chú vào mặt Tạ Dĩ Tân, đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng.
"Đợi đã, nếu lát nữa trời thực sự mưa."
Tần Xán ngập ngừng: "Đàn anh à, anh đã nghĩ đến việc ở thời điểm này và địa điểm này, chúng ta sẽ trú mưa ở đâu chưa? Tôi sẽ giúp anh thế nào đây?"
Tạ Dĩ Tân bỗng im lặng.
Tần Xán: "Không lẽ anh——"
Tạ Dĩ Tân trầm ngâm một lát, rồi đáp: "Tôi chỉ luôn tập trung vào việc làm thế nào thuyết phục cậu giúp tôi trước khi trời mưa hôm nay thôi, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi như vậy, nên chưa kịp tính đến bước tiếp theo sau khi cậu đồng ý."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636896/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.