"Tạ Dĩ Tân..."
Giọng Tần Xán khẽ run: "Anh, trước tiên anh phải tỉnh lại đi, không thể ngủ mãi như thế này được."
Nếu không phải vì thấy ngực của Tạ Dĩ Tân còn nhấp nhô theo nhịp thở, và đôi vai anh đang hơi run lên thì Tần Xán đã lập tức gọi cấp cứu rồi.
Theo lẽ thường, Tần Xán biết tình trạng của Tạ Dĩ Tân bây giờ không ổn chút nào. Nếu cứ để anh tiếp tục sốt cao mà mê man thế này, rất có thể sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Tần Xán ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy vai Tạ Dĩ Tân, kéo anh ôm vào lòng. Dưới ánh đèn mờ ảo bên giường, cậu cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của đàn anh.
Tạ Dĩ Tân nhắm chặt mắt, môi dưới bị anh cắn chặt, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Anh dường như không cảm nhận được bất cứ kích thích nào từ bên ngoài, nên những lần trước Tần Xán gọi anh đều không nghe thấy.
Trước đây, Tạ Dĩ Tân dù có sốt khi trời mưa thì người vẫn sẽ còn tỉnh táo, cơ bản là vẫn còn minh mẫn, thậm chí còn chủ động đưa ra những yêu cầu bạo dạn đầy khiêu khích với Tần Xán.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tạ Dĩ Tân yếu ớt đến mức như chẳng còn chút sức sống nào.
Bàn tay của Tần Xán run rẩy khi chạm vào khuôn mặt của anh. Ngay khi chạm vào, cậu suýt nữa rụt lại——nóng rực như lửa, đến mức bỏng tay.
Môi dưới của Tạ Dĩ Tân gần như bị anh cắn rách, viền môi tím tái.
Tần Xán lo lắng đến mức một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636908/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.