"Chắc chắn phải làm thế này à?"
"Đây là cách duy nhất mà hiện tại tôi nghĩ ra được, vừa vẹn cả đôi đường."
"Anh không thể dùng một tay ôm tôi còn tay kia cầm đồ ăn à? Cứ phải thế này làm tôi——"
"Vùng bụng và cơ ngực của cậu mang lại cảm giác khác nhau rõ rệt, mà hôm nay mưa còn lớn hơn mọi khi, thành ra tôi không muốn bỏ qua cả hai."
"Thế... thế nếu đồ ăn rơi xuống giường thì sao?"
"Không rơi đâu, chỉ cần tay cậu đủ vững thì chúng ta giữ nguyên được tư thế này. Còn nếu có rơi, nó sẽ rơi lên cậu và tôi trước, rất dễ xử lý mà."
"..."
Cãi lý với Tạ Dĩ Tân chưa bao giờ là việc mà Tần Xán chiếm được thế thượng phong cả.
Bây giờ anh ấy là bệnh nhân, Tần Xán tự nhắc nhở mình nhiều lần trong đầu.
Chẳng ích gì khi đi tranh cãi với một người đang bị sốt cao, thậm chí vài phút trước còn có hành vi cắn loạn người khác nữa. Không đáng đâu, cậu phải rộng lượng và bao dung hơn, thể hiện lòng nhân hậu của mình. Cậu phải...
Nhưng ngay trong lúc cậu đang cố giữ lý trí, bàn tay trên ngực cậu lại động đậy.
Đúng vậy, Tạ Dĩ Tân vẫn đặt tay lên phần cơ ngực bên phải của Tần Xán, nơi có cơ bắp sung mãn nhất.
Lòng bàn tay ấm nóng, ẩm ướt, không di chuyển nhiều nhưng ngón trỏ cứ thỉnh thoảng nhấc lên rồi gõ khe khẽ vào ngực cậu.
Đầu ngón tay ấn nhẹ vào làn da rồi lại từ từ nhấc lên, nhịp nhàng như đang chờ đợi, hoặc như đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636910/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.