Một đêm cuối cùng ở Singapore, Hồ Nhất Hạ lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ.
Đau đến thật sự không chịu nổi, mới lục đục bò dậy gọi điện thoại.
Gọi đến số điện thoại của quầy, kết quả bị đả kích rồi.
"Thật xin lỗi nữ sĩ, phòng ăn đã đóng cửa rồi, sợ rằng. . . ."
Không công bằng a không công bằng, người họ Chiêm muốn tìm bọn họ phục vụ khách hàng thì được đưa đến Hồ Nhất Hạ cô chỉ muốn bọn họ lấy chút nước đường đỏ, lại bị bắn súng? !
Hồ Nhất Hạ đau đến nhe răng trợn mắt, mới vừa cúp điện thoại, điện thoại liền vang lên. Hồ Nhất Hạ từ trong mất mát phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt máy: "Thế nào có nước đường đỏ rồi à?"
"Nước đường đỏ?"
Thanh âm này ——
Ngày trước Hồ đồng chí vẫn luôn không có tật xấu đau bụng kinh, giờ phút này đoán chừng hại cô đau chết đi sống lại chính là chủ nhân của thanh âm này, tự nhiên tức giận: "Làm gì?"
Đầu sỏ mang đến "tai ương máu me" như thế cho cô lại vẫn không quan tâm hơn thua: "Nước đường đỏ à? Còn cần gì khác không?"
". . . . Điều này, băng. . . . vệ sinh."
Hồ Nhất Hạ lúng túng cực kỳ, cô thật buồn bực mình vậy mà nói ra miệng được, nhưng nghĩ lại, một câu nói của người họ Chiêm, phục vụ khách hàng khẳng định cái gì cũng có thể lấy được.
Quả nhiên, chỉ 10' sau khi cúp điện thoại, chuông cửa liền vang lên. Hồ Nhất Hạ ôm bụng chạy đi mở cửa, sau đó, kinh hãi.
Hù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khach-quan-khong-the-duoc/295221/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.