"Tôi, bói trên người anh rồi hả ?"
Anh lắc đầu.
"Tôi, đánh anh?"
Hồ Nhất Hạ không tự chủ suy đoán theo phương hướng mình mong muốn. Lúc thanh tỉnh thì không dám làm, uống say, đương nhiên là muốn mượn cơ hội, có oán báo oán, có thù bá thù.
Nhưng canh vẫn lắc đầu.
Cũng không biết là cố ý hay vô ý,anh hơi cử động, cằm liền cọ qua vành tai của cô, khiến cô rất nhột, cố tình tay anh còn siết cánh tay cô, Hồ Nhất Hạ muốn lui về phía sau một bước cũng không thể, bị buộc tiếp nhận lời thì thầm bên tai của anh: "Nghĩ lại xem."
Hồ Nhất Hạ tự nhận tửu lượng cực tốt, lại ngây ngẩn cả người dưới ánh mắt nhìn như lên án lại rõ ràng trêu đùa này.
Toàn trách người đàn ông này, trong mắt mang theo men say, còn ở rất gần cô, trong hơi thở truyền ra mùi rượu Whisky cô thích nhất,khiến cho cảm xúc của cô phập phồng, cũng không có biện pháp suy tư kỹ càng.
Tiếp tục như vậy nữa, cô không thể không chết trên tay người đàn ông này, Hồ Nhất Hạ ép mình bài trừ tạp niệm, hung hăng nhớ lại chuyện gần một tháng trước.
Hồ Nhất Hạ còn nhớ rõ lúc ấy cũng uống Black Label.
Sau đó, cô tựa hồ say.
Sau đó tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên giường trong nhà, bên tay có tờ giấy Lãnh Tĩnh để lại: giúp cậu xin phép nghỉ rồi.
Cô say rượu không ngừng nhức đầu, cũng xương sống thắt lưng đau nhức, còn chưa kịp xoa xoa, bên tai đã truyền đến tiếng trẻ con thanh thúy dễ nghe: ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khach-quan-khong-the-duoc/295240/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.