Lúc này đầu lưỡi Hồ Nhất Hạ thắt lại: "Cua —— quy tắc?"
"È hèm." Nàng Lãnh vô vị nhún vai.
Hồ Nhất Hạ cẩn thận hồi tưởng mấy phen, ba hồi hồn thấy bộ mặt chắc chắn của Lãnh Tĩnh, nhất thời cảm thấy giải thích này quá hợp tình hợp lý, quá không chê vào đâu được, cô không tin cũng không được.
"Được rồi, mình thừa nhận xác thực dáng dấp của mình là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở. Đàn ông không ngăn cản được mị lực của mình đúng là bình thường."
Hồ Nhất Hạ tỏ biểu tình lâm vào trong tự trách, nhưng mặc dù cau mày cũng không quên rắm thúi, Lãnh Tĩnh nghe vậy, suýt nữa bị cola sặc, cũng may Hồ đồng chí rất nhanh nhận rõ thực tế: "Nhưng canh ta.. Không giống cái loại người sẽ trông mặt mà bắt hình dong. Xác thực mà nói, anh ta căn bản cũng không phải là người."
Thấy cô lặp lại giằng co lâu như vậy nhưng chỉ cho ra kết luận thế này, lúc này Lãnh Tĩnh liền hung dữ nhào qua: "Nghiêm chỉnh mà nói!"
Hồ Nhất Hạ bị đau kêu rên, nhưng thân ở nơi công chúng, không thể hô to gọi nhỏ, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc xoa trán, mặt ủy khuất nhìn về phía Lãnh Tĩnh, trong ánh mắt tỏ ý lên án rõ ràng.
Nhưng khi đối diện bộ mặt gấp gáp của Lãnh Tĩnh, Hồ Nhất Hạ liền cỉu xìu.Ý thức được bạn tốt lại vì mình mà lo lắng thành ra như vậy,cô lập tức ngồi thẳng, nghiêm nghị nói: "Được, nghiêm chỉnh mà nói."
Mỗi lần Lãnh Tĩnh tỏ vẻ đoan chánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khach-quan-khong-the-duoc/295245/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.