Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải chân trời góc biển, không phải sinh ly tử biệt, mà là bạn thật vất vả bon chen lên xe điện ngầm tuyết số 382, tôi lại không chen lên được ——!!
Hồ Nhất Hạ ở dưới sự tấn công của bốn phương tám phía trước sau, rốt cuộc bị dẹp thành nhân thịt trong bánh nướng, một khắc cửa xe điện ngầm khép, mới thật vất vả rút ra một cái tay, phất tay từ biệt Lãnh Tĩnh ngoài cửa.
Con người Lãnh Tĩnh, người cũng như tên, trên thực tế là một tiểu thư vô cùng dễ dàng xù lông, lúc này đang ở ngoài cửa, trông mong nhìn xe điện ngầm đang bắt đầu chạy chầm chậm, mếu máo làm vẻ muốn khóc.
Phía bên này, Hồ Nhất Hạ trước sau như một, cười như không tim không phổi.
Báo cứng vì thiếu hụt đồng tình đối với bạn tốt tới rất nhanh, xe điện ngầm chạy một mạch, mỗi lần Hồ Nhất Hạ đều bị người đoạt đi chỗ trống, thủy chung không có chỗ lớn đặt chân.
Mang giày cao gót ba tấc, giống như đạp trên mũi đao, chân cũng sắp đứt, cô tự nhiên không rãnh bận tâm hình tượng, nương nhờ một góc, làm sao thoải mái được.
Tóc thẳng, xõa dài nửa tấc trên vai, áo màu sáng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần ống nhỏ be phối với 1giày cao gót chồng, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh, vừa đúng hấp dẫn, ăn mặc như con nhà dòng dõi, dáng dấp cũng vui tai vui mắt, nhưng tư thái bây giờ thì không dám khen tặng, tay chống trên cửa gửi tin nhắn, hận không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khach-quan-khong-the-duoc/295254/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.