"Thái tử ở đâu? THÁI TỬ Ở ĐÂU???" Khang Hi giống như nổi điên, trong mắt hừng hực lửa giận. Nhìn mảnh cung điện đã sụp đổ trước mắt, trong tâm lại tràn đầy lo lắng. Đám nô tài liều mạng lùi về phía sau, hiển nhiên là sợ chết.
Lúc Càn Thanh cung hơi lay một chút, Khang Hi liền cùng nô tài hậu vệ chạy ra đầu tiên. Nhìn tòa cung điện trong khoảnh khắc giống như nước sông Hoàng Hà chảy đổ sụp xuống, khắp nơi bụi đất bốc lên, trong mắt hắn chỉ có lãnh đạm. Kiếp trước cũng đã trải qua, hắn hiển nhiên cũng không lo lắng gì, chỉ vội vàng đi tìm nhi tử, trong lòng hắn lúc đó chỉ có tiểu gia hỏa tươi cười như hoa, nghịch ngợm hoạt bát kia, những thứ khác đều không đáng để ý tới.Thẳng đến khi hắn nhìn thấy đống hoang tàn kia, cung điện lộng lẫy trong chốc lát bị hủy hoại, mà tiểu gia hỏa bị chôn bên dưới, không kịp chạy ra. Bước chân của hắn hẫng hụt, vô thức muốn lùi ngược lại. Nhắm mắt, hiện lên chính là nhất cử nhất động của tiểu tử kia, lúc cười lúc khóc…
"Tìm cho trẫm, thái tử vô sự thì không sao, nếu thái tử có chuyện gì, trẫm sẽ đào phần mộ tổ tiên của các ngươi, đem toàn tộc các ngươi ném vào." Khang Hi rống giận nói.
"Hoàng thượng, vẫn còn dư chấn, ở lại đây nguy hiểm, hay là tránh tạm qua một bên trước." Lương Cửu công công run run rẩy rẩy đến bên Khang Hi nói, hiển nhiên là đang sợ hãi, muốn khuyên can Khang Hi.
Khang Hi lại đẩy hắn ra, tựa lên một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khang-hi-trung-sinh-duong-thai-tu/217438/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.