Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Linh lực chợt cứng lại.
Tất cả ồn ào náo động đột nhiên im bặt.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mặt Nguy Tình, nhìn thấy trong mắt trào ra ý cười điên cuồng, như buồn như vui, như yêu như hận.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mở to hai mắt nhìn, nghi là tiếng ù ù trong tai chưa tan hết, mới nghe được lời nói vớ vẩn như thế.
“Cô nói cái gì?” Tạ Tầm đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Nguy Tình, hắn cau mày, run giọng nói, “Mụ điên này nói hươu nói vượn gì vậy!”
Nhưng ánh mắt hắn vẫn không nhịn được mà hướng về phía Yến Tiêu, đôi mắt phượng trong trẻo ấy vì kinh ngạc mà phủ lên một màn sương mù.
“Sư phụ …” Yến Tiêu hơi nhíu mày, mờ mịt quay đầu nhìn về phía Nguy Tình, “Người … người đang lừa hắn sao.”
Cơn lạnh dâng lên từ đáy lòng, khiến nàng không kiềm được mà run rẩy, mắt phượng thất thần, giọng nàng nhẹ như liễu tơ, bị thổi tan vào trong gió dữ.
Nguy Tình dở khóc dở cười, đủ loại mùi vị thiêu đốt trong lòng, một đôi mắt không kìm được những cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp, nên hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.
“Ha ha ha ha …” Nguy Tình vừa căm hận vừa thống khoái, lại vừa bi ai nhìn Tạ Tầm, “Trời sinh đạo cốt, ngàn năm khó gặp, tại sao lại có đến hai người xuất hiện cùng một thời đại? Ngươi nhất định chưa từng nghĩ đến … Tạ Tầm, ngày đó ta bế đứa trẻ sơ sinh trong tã lót đến gặp ngươi, ta nói với ngươi, Công Nghi Thuần khó sinh mà chết, chỉ để lại một đứa bé, ta có thể bỏ qua sự phản bội trước đây của ngươi, ta bằng lòng cùng ngươi nuôi nấng đứa bé ấy trưởng thành.”
Lúc đó, nàng vẫn còn ngu muội mà tự tin, ngu muội tin tưởng lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển của nam nhân, tự tin rằng nàng đã vì hắn đánh đổi tất cả, phản bội tông môn, hắn sao có thể không yêu nàng? Nàng đã mất đi tất cả, mất đi sự tín nhiệm của phụ thân, thậm chí đả thương sư huynh, không còn đường lui, chỉ còn lại Tạ Tầm mà thôi.
“Nhưng ngươi lại một lần nữa lừa ta …” đôi mắt Nguy Tình phủ đầy tơ máu, đau khổ không thôi, “Ngươi giả vờ đồng ý với ta, rồi đánh ta trọng thương, buộc ta phải nhảy xuống vách đá! Ha ha …. Tạ Tầm, ngươi nghĩ rằng ngươi luyện hóa kiếm hồn, là có thể thắng được ta sao? Ngươi cho rằng lúc ấy tại sao ta lại suy yếu như vậy? Bởi vì khi ấy ta cũng vừa sinh một đứa trẻ.” ánh mắt nàng nhìn về phía Công Nghi Trưng, lộ ra sắc mặt phức tạp, hận thù chưa nguôi, nỗi buồn gặp lại sau bao ngày xa cách, “Ta đưa cho ngươi, không phải con của ngươi và Công Nghi Thuần, mà là con của ta và ngươi.”
Bảy bước phía trước, sắc mặt Công Nghi Trưng trắng bệch không còn chút sắc máu, hắn sững sờ nhìn về phía Nguy Tình.
“Bà … mới là mẫu thân của ta?” giọng Công Nghi Trưng khàn khàn run rẩy, không dám tin mà nhẹ giọng hỏi.
“Phải.” Nguy Tình bi ai cười khổ, “Ta chính là mẫu thân của con.”
“Yến Tiêu … là muội muội của ta?” hắn cứng đờ dời mắt, thấy được đôi mắt mê mang và bối rối của Yến Tiêu, như đang tự nhủ khẽ lẩm bẩm một câu.
“Trăm triệu không ngờ đến, các ngươi vậy mà lại kết làm đạo lữ …” Nguy Tình như nghe được câu chuyện cười hoang đường nhất trên đời, lại lộ ra nụ cười cổ quái, chỉ có nước mắt không kìm được mà chảy xuống, “Ta nghĩ đến trăm ngàn vạn cách trả thù Tạ Tầm, ta muốn hắn cùng ta chịu đựng giày vò nơi Âm Khư, muốn hắn chết trong tay con gái thân sinh, nhưng không ngờ rằng, con trai ta lại yêu chính muội muội của mình, cùng nàng kết thành đạo lữ, thậm chí sẵn sàng vì nàng trả giá cả tính mạng!”
“Cô nói bậy!” ánh mắt Tạ Tầm nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu, lại nhìn về phía Nguy Tình, “Nếu Trưng Nhi là con của cô, sao nó có thể có đạo cốt trời sinh! Công Nghi Thuần ăn Ngưng Sương Hoa, cho nên Trưng Nhi sinh ra liền có đạo cốt!”
Nguy Tình hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự run rẩy, nhìn vào đôi mắt Yến Tiêu.
“Bời vì ta … ta đã mổ ngực của Yến Tiêu, lấy đạo cốt trời sinh của nàng ra, dùng Di Hoa Tiếp Mộc của Vạn Cức Cung, ghép vào thân thể của con trai ta.”
Di Hoa Tiếp Mộc của Vạn Cức Cung, có thể lấy thiên phú của người khác ghép vào cơ thể mình.
Nguy Tình không dám nhìn sắc mặt của Yến Tiêu, nàng cười thê lương, nhìn sắc mặt tái mét của Tạ Tầm: “Năm đó phụ thân giam cầm ngươi, muốn giết ngươi, là ta lén thả ngươi đi. Vì yểm hộ ngươi, ta đã ở lại giữa chân truy binh, sau khi người rời khỏi, ta mới phát hiện mình đã mang thai. Sau đó đến gần ngày lâm bồn, ta lợi dụng lúc Thần Khải sơ suất, đánh hắn trọng thương, trốn xuống núi, ở dưới chân núi sinh ra một đứa trẻ, là một bé trai khỏe mạnh.” nàng nhìn thoáng qua Công Nghi Trưng, lại tràn đầy áy náy mà dời mắt đi, “Không lâu sau ta dựa vào liên hệ của nhân duyên khế tìm được ngươi, mới biết được ngươi cải trang thành Công Nghi Càn, thành hôn với Công Nghi Thuần, và cô ta cũng mang thai. Thân thể cô ta sớm đã bị Ngưng Sương Hoa bào mòn, ta bắt cóc cô ta không bao lâu thì cô ta hạ sinh một bé gái, như ngươi mong muốn, đó là một đứa trẻ có đạo cốt trời sinh, thiên tư bất phàm, tuy chưa đủ tháng, nhưng lại có sinh mệnh lực vô cùng mạnh mẽ. Ta ghen tị đến phát điên, mất đi lý trí, khi đó liền sinh ra một suy nghĩ, tại sao con của ta không có đạo cốt bẩm sinh! Vì thế ma xui quỷ khiến, ta cầm dao lên, mổ ngực hai đứa trẻ, móc ra khối đạo cốt trời sinh trắng ngần như ngọc ấy ….”
Mọi người nghe đến đây, mặt đều lộ vẻ đau lòng.
“Trẻ con mới sinh, non nớt yếu ớt như vậy, ngươi nhất định là bị điên rồi, nếu không sao có thể ra tay được.” Hoa Ngâm Phương thở dài một tiếng, ánh mắt thương hại nhìn về phía Yến Tiêu.
Ngưng Sương Hoa là một trong số thất bảo bị trộm, thuộc về Hoa Thần Cung, Yến Tiêu chính là vì Ngưng Sương Hoa này mới có đạo cốt bẩm sinh, còn Công Nghi Thuần cũng bởi vì Ngưng Sương Hoa này mà chết. Nhưng Hoa Ngâm Phương biết rõ, đứa trẻ không có lỗi trong tất cả những chuyện này, nàng chỉ bị động chấp nhận vận mệnh an bài. Những cái tốt và xấu trao cho nàng, nàng chưa bao giờ có sự lựa chọn. Bị ban cho đạo cốt, bị cướp mất mẫu thân, bị cướp đi đạo cốt, lại bị đẩy vào Vô Gian địa ngục. Cuộc đời nàng, bắt đầu ở trong bụng liền là một cơn bi kịch.
“Nhưng nó không chết.” giọng Nguy Tình đột nhiên cất cao, “Đạo cốt bị xẻo xuống, trái tim nó vẫn có một luồng khí ấm áp tụ lại không tiêu tan, nó vẫn còn sống … Ta giấu nó trong một ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, ta muốn mặc kệ nó tự sinh tự diệt. Đó là con của Công Nghi Thuần, là bằng chứng sống Tạ Tầm đã phản bội ta, ta không muốn nhìn thấy nó!”
Tạ Tầm nghiến răng: “Cô trộm long tráo phụng, mang con mình tráo đổi cho ta. Khó trách trên ngực Trưng Nhi có vết sẹo dao cắt …”
Hắn vốn tưởng rằng, đó là Nguy Tình hận hắn nên mới ra tay với đứa trẻ, không ngờ hắn đoán đúng nguyên nhân, nhưng lại nhầm đối tượng, ngay cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không nhìn ra thủ pháp Di Hoa Tiếp Mộc, đạo cốt bẩm sinh kia hòa hợp một cách hoàn mỹ, chỉ là vết thương ở ngực không phải vì lấy đạo cốt ra, mà là vì đặt đạo cốt vào.
Còn Công Nghi Trưng từ nhỏ thân thể suy nhược, đều là do không thể dung hợp với đạo cốt bá đạo này, vết thương trên ngực cũng vì thế mà nhiều lần nứt toác.
“Sau đó ngươi đánh ta trọng thương, ta trốn đến ngôi miếu đổ nát kia, phát hiện đứa bé ấy vẫn còn nằm trên bàn thờ, không bị dã thú tha đi, nó vẫn còn hơi thở.” Nguy Tình nhớ lại sự chật vật ngày đó, buồn bã cười nói, “Khi ấy ta mới thực sự chết tâm với ngươi, không còn tâm tồn ảo tưởng về ngươi nữa. Ta hận ngươi, ta muốn báo thù, nhưng ta đã phản bội Tiệt Thiên Giáo, không thể quay về, còn ngươi có nhân duyên khế, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ta, giết ta.”
“Cho nên cô đã mang Yến Tiêu đến hải nhãn Nam Hải.” Tạ Tầm xanh mặt, vừa phẫn nộ vừa kinh sợ.
“Ta trốn ngươi, cũng trốn Tiệt Thiên Giáo, hải nhãn Nam Hải là nơi bí ẩn nhất, ngươi sẽ không dễ dàng tìm được ta, hơn nữa nơi đó có linh khí nồng đậm, ta có thể nhanh chóng hồi phục thương thế.” Nguy Tình nhìn về phía Yến Tiêu, “Vết thương của Yến Tiêu cũng hồi phục rất nhanh, thân thể của nó không giống Trưng Nhi, nó thực sự được Ngưng Sương Hoa nuôi dưỡng thân thể, sau khi đạo cốt bị xẻo đi, luồng khí đó tụ lại không tiêu tan, vẫn luôn bảo vệ thân thể nó. Khoảng thời gian đó ta suy nghĩ rất nhiều cách báo thù ngươi, nhưng không lâu sau, hải nhãn xảy ra dị động, linh bạo khiến khiến đáy biển nổi lốc xoáy, mở rộng hải nhãn nuốt chửng ta và Yến Tiêu vào trong đó, chúng ta rơi vào biển lửa Âm Khư.”
Yến Tiêu run rẩy đưa tay chạm vào ngực của mình, nơi ấy có một luồng ấm áp, hai mươi mấy năm qua vẫn luôn bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng giờ phút này lại khiến nàng sinh ra cơn lạnh thấu xương đông cứng toàn bộ cõi lòng.
Nàng nhớ đến hang động có ánh lửa ấm áp kia, nàng từng thấy thân thể Công Nghi Trưng, ở chỗ giống nhau, có một vết sẹo …
Thì ra, đạo cốt trên người Công Nghi Trưng, là của nàng!
Yến Tiêu ngẩng đầu, hoang mang nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Công Nghi Trưng, thấy được sự đau khổ và mê mang giống như nàng.
“Huynh trưởng …” nàng thì thào gọi một tiếng, rồi nghiêng đầu, bật cười tự giễu, “Mẫu thân … phụ thân … ha …. ha ha ….” giọng Yến Tiêu khàn đặc, chằm chằm nhìn Nguy Tình, trong mắt phủ tầng hàn quang như băng nứt ngọc nát, “Là bà … đã giao ta vào tay Khô Sơn Ngũ Quỷ.”
Nguy Tình vẻ mặt thờ ơ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng vẫn lạnh lùng vô tình như cũ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Khi đó trong lòng Nguy Tình chỉ có hận thù dành cho Tạ Tầm, nhìn thấy Yến Tiêu, nàng lại nhớ đến con trai của mình, nhớ đến vẻ mặt phản bội của Tạ Tầm. Hận ý thiêu đốt tâm can nàng, nàng bị thương nặng chưa lành, lại ngày đêm chịu dày vò bởi lệ khí, lòng sinh ra độc kế. Nàng ném Yến Tiêu ở ngoài hang động Khô Sơn Ngũ Quỷ, muốn để con gái của Tạ Tầm nhận hết tra tấn, cha nợ con trả, đó đều là quả đắng Yến Tiêu đáng nhận!
Nhưng nàng không ngờ, có một ngày đứa trẻ ấy lại lê bước đến trước cửa nàng, ngất lịm ngoài căn nhà cũ nát, dù nàng tàn nhẫn đến đâu, khi tận mắt nhìn thấy những vết thương chồng chất trên người đứa trẻ, nàng vẫn động lòng trắc ẩn. Nàng giúp nó trị thương, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu hôn mê của nó, đáng thương giống như một con mèo bệnh. Nhưng khi nó tỉnh lại, dùng đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn nàng, nàng lại nhớ đến những chuyện Tạ Tầm đã làm, liền nhẫn tâm đuổi nó đi.
Nàng cho rằng, nó cũng giống như phụ thân nó, chỉ muốn lừa gạt tình cảm của nàng!
Cho đến khi thử hết lần này đến khác, nàng cuối cùng khẳng định, tiểu cô nương này thật sự thích nàng, ỷ lại nàng, coi nàng là nơi nương tựa, vì thế nàng cũng dần dần cho phép nó thân cận. Đợi đến năm nó mười ba tuổi, được Ách Nan Thư nhận làm chủ, trở thành Diêm Tôn của Âm Khư, kế hoạch báo thù của nàng cũng bắt đầu bố cục.
Còn Yến Tiêu từ đầu đến cuối không hề biết thân phận của Nguy Tình, thậm chí không biết đối tượng báo thù của bà là ai, nàng chỉ ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh Nguy Tình giao phó cho nàng. Ngày ấy nhảy vào biển lửa Luyện Ngục, nàng vốn dĩ phải dùng Ách Nan Thư mở ra lối thoát dưới biển lửa Âm Khư, nhưng chỉ thiếu một bước, lúc nàng hôn mê liền bị Công Nghi Trưng cứu thoát, sau khi tỉnh lại trong thạch thất, nàng dùng phương thức đặc biệt lay động Tiêu Hồn Liên, truyền tin tức đến Nguy Tình, sau đó liền đưa Công Nghi Trưng đến Túy Sinh Mộng Tử.
Xa cách hai mươi ba năm, Nguy Tình cuối cùng cũng gặp lại con trai của mình.
Công Nghi Trưng và Yến Tiêu sẽ không biết, một người ở nhân gian, một người ở địa ngục, nhưng ngay từ hai mươi ba năm trước, họ đã quen nhau.
Có lẽ vì huyết mạch tương liên, bọn họ vốn đã định sẵn sẽ bị đối phương hấp dẫn, nảy sinh tình cảm vượt ngoài lẽ thường.
Đạo cốt thuộc về nàng, đã sống trong lòng hắn suốt hai mươi ba năm qua.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.