Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Người đời thường lộ vẻ sợ hãi khi nhắc tới tôn hào của nàng, trong đồn đại nàng gian dâm bắt cướp không chuyện ác nào là không làm, tàn nhẫn độc ác, giết như người ngóe, người nhìn thấy gương mặt thật của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không có người dám hô thẳng tên của nàng, bọn họ chỉ biết quỳ gối trước điện của nàng, run bần bật, tôn xưng nàng một tiếng — Diêm Tôn.
Quỷ vương Âm Khư, thập điện Diêm Tôn, chúa tể duy nhất của Vô Gian địa ngục.
Yến Tiêu một mình đứng trên đỉnh núi, gió dữ vạn năm không ngừng của Âm Khư thổi tung bay góc áo màu xanh của nàng, thắt lưng vàng tím quấn quanh vòng eo mảnh mai, ống tay áo bị gió thổi tung bay ào ào, bừa bãi tùy ý giống như một con bướm xanh bị gãy cánh. Vốn nên là một màu xanh thanh lệ tao nhã, ở trong ánh lửa của Luyện Ngục Hải lại có vẻ yêu dị vô cùng.
Nàng nghiêng người, lộ ra một khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ màu vàng. Mặt nạ màu vàng che đậy dung mạo thật sự của nàng, chỉ lộ ra một chiếc cằm thon gầy và môi đỏ hơi cong, những phù văn trên mặt nạ được vẽ bằng chu sa, tựa như hoa lửa, dường như ẩn chứa một sức mạnh huyền dị, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ, không dám nhìn thẳng.
Có lẽ phù văn kia cũng không huyền dị, khiến người sợ hãi chính là bản thân nàng, là những lời đồn về nàng.
Nàng khi sư diệt tổ, băm thây năm tên sư phụ thành vạn đoạn, bày một tịch tá thi yến mở tiệc chiêu đãi ác quỷ thập điện, hung danh kinh sợ Âm Khư.
Nàng bắt cướp trẻ nhỏ, huấn luyện một nhóm âm binh giết người như ngóe, thành lập thống trị kiên cố không phá vỡ nổi.
Nàng được ý chí của Âm Khư lựa chọn làm chúa tể, trong tay cầm pháp khí “Sổ Sinh Tử” vô thượng, một bút chặt đứt sống chết.
Âm Khư tồn tại mấy vạn năm, mãi cho đến khi nàng xuất hiện mới kết thúc sự hỗn loạn, đứng trên núi thây biển máu, nàng biến những câu chuyện ma quỷ trong dân gian thành sự thật.
Thế gian này vốn không có Quỷ giới, nhưng lại có Vô Gian địa ngục.
Bách quỷ dạ hành, nàng lại là ‘thần minh’ duy nhất.
Nhưng liệu trăm quỷ có thể chấp nhận một vị ‘thần minh’ đè nặng trên đầu mình?
Yến Tiêu hơi nheo mắt, nhìn về phía những người đang chầm chậm tiến đến, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu, ánh mắt nàng dừng ở trên người một kẻ đứng trước mặt.
“Lục U, vì hôm nay, ngươi quả là trăm phương ngàn kế.” giọng nói của nàng lạnh lẽo và khàn khàn, nhưng lại xuyên qua gió dữ đang gào thét, truyền rõ ràng vào tai từng người.
Người bị nàng nhìn chăm chú khoác một bộ hắc y, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, má trái có một vết sẹo, toàn thân toát ra sát khí, đó là Lục U, người đứng đầu trong Ngũ Thường Hầu dưới trướng Diêm Tôn. Vốn dĩ hắn là tâm phúc của Diêm Tôn, nhưng giờ đây lại chĩa mũi kiếm về phía nàng. Mười năm trước, chính Yến Tiêu đã cứu hắn ra khỏi ma quật, đề bạt hắn thành người đứng đầu Ngũ Thường Hầu, trong Âm Khư, địa vị của hắn chỉ sau Diêm Tôn, nhưng dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Cũng phải thôi, ai mà không mơ ước Sổ Sinh Tử cơ chứ?
Lục U nhìn về phía Diêm Tôn, trầm giọng nói: “Tôn chủ hà tất phải cố thủ nơi hiểm yếu này, hôm nay vong hồn bị Sổ Sinh Tử tiêu diệt đã hết, ngươi không thể giết được ta. Chỉ cần ngươi giao ra Sổ Sinh Tử cùng Dẫn Phượng Tiêu, ta bảo đảm không ai có thể làm tổn thương ngươi dù chỉ một sợi tóc.”
Sổ Sinh Tử được xem là pháp khí khủng bố không nên tồn tại trên thế gian, không phải do người phàm có thể luyện chế, chỉ vì nó nắm giữ một phần sức mạnh của quy tắc. Trong Âm Khư, mọi người đều biết rằng, chỉ cần Diêm Tôn cầm Sổ Sinh Tử, ai bị nàng nhìn thấy mặt thì không thể tự quyết định số phận. Nếu Diêm Tôn muốn ngươi chết vào canh ba, ngươi muốn tự sát vào canh một cũng khó như lên trời. Vì vậy, nhiều năm qua có vô số kẻ muốn ám sát Diêm Tôn, nhưng không một ai có thể tiếp cận nàng.
Diêm Tôn còn từng ban một mệnh lệnh khác, đó là lệnh cho tất cả mọi người trong Âm Khư nhỏ ba giọt máu, về sau mọi người mới biết, rằng đó là một quy tắc khác của Sổ Sinh Tử — Dùng máu làm mực, thiên nhai gang tấc, một bút đoạn sinh tử.
Người bị Sổ Sinh Tử hấp thụ máu, suốt đời đều phải chịu sự điều khiển của nó, sống chết của họ đều nằm trong một ý niệm của Diêm Tôn.
Mọi ý đồ phản kháng chỉ có thể bị giấu sâu trong lòng, không dám thể hiện ra, không thể, nhưng không phải không có.
Khi Lục U, người đứng đầu Ngũ Thường Hầu, nói rằng hắn nắm giữ điểm yếu của Sổ Sinh Tử, và có đủ sức lật đổ Diêm Tôn, sức mạnh này liền nhanh chóng tập hợp lại.
Sinh mệnh của Lục U cũng nằm trong Sổ Sinh Tử, dưới sự kiểm soát của Diêm Tôn, nếu không có mười phần chắc chắn, hắn sao dám liều lĩnh như vậy. Khi Lục U dẫn theo mọi người ép Diêm Tôn lên đỉnh Trấn Ngục Sơn, liền chứng minh rằng lời hắn nói không phải giả.
Hiện giờ, Sổ Sinh Tử không thể giết được Lục U, vì sức mạnh nghịch thiên pháp tắc của Sổ Sinh Tử cũng có giới hạn, đó là mỗi ngày chỉ có thể tiêu diệt một số lượng mệnh hồn nhất định. Lục U đã biết được điểm yếu này, nên mới dám đến trước mặt Yến Tiêu.
Yến Tiêu cười lạnh: “Sổ Sinh Tử không giết được ngươi, chẳng lẽ bổn tọa cũng không giết được ngươi sao!”
Lời vừa dứt, một bóng đỏ rực như linh xà lao thẳng về phía Lục U. Lục U vốn đã cảnh giác cao độ, thấy cổ tay Yến Tiêu khẽ động liền lập tức lùi về phía sau, nhưng vẫn không tránh khỏi một vết xước dài trên mặt phải, máu tươi chảy xuống, trông vô cùng đáng sợ.
Yến Tiêu giơ tay phải lên, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh quấn lấy một chiếc vòng tay đỏ thẫm, tựa như bóng xà linh hoạt và mau lẹ nhưng lại đầy hung ác. Dưới sự điều khiển của năm ngón tay Yến Tiêu, chiếc vòng lao thẳng về phía Lục U không ngừng. Mọi nơi nó đi qua, núi non bị phá vỡ, đá tảng nứt toác, sức mạnh thật khó mà chống đỡ.
Lục U biết rõ chỗ lợi hại của chiêu thức “Tiêu Hồn” này của Yến Tiêu, không dám đối đầu trực diện, đành phải lẩn vào đám người. “Tiêu Hồn” mang theo sức mạnh nghiền nát càn quét, những ai cố cản đường chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền bị chém đứt làm đôi, trong phút chốc, máu thịt văng tung tóe, chân tay cụt rải rác khắp nơi.
Sau khi ẩn mình trong đám người, Lục U liền quát lớn: “Nhanh kết trận!”
Những người còn lại, dù đã bị đánh đến suýt tan tác, nghe thấy lệnh liền nhanh chóng ổn định lại, mỗi người về đúng vị trí, dùng máu làm dẫn vẽ trận. Chỉ trong chốc lát, đỉnh Trấn Ngục Sơn sáng lên một mảnh sáng tím đen, bao phủ Yến Tiêu ở trong đó.
“Tiêu Hồn” dường như bị một sức mạnh vô hình kiềm chế, đứng khựng lại giữa không trung, run rẩy cố gắng muốn thoát ra nhưng không thể.
“Khốn Ách pháp trận …” Yến Tiêu nhíu mày, đầu ngón tay khẽ động, “Tiêu Hồn” lập tức ngừng giãy giụa và rơi xuống không trung, hồng quang lóe lên rồi quay về tay Yến Tiêu.
“Ha ha ….” Yến Tiêu nâng tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc vòng tay đỏ trên tay phải, như đang dỗ dành một con rắn nhỏ, “Dùng người sống điền mệnh môn Sổ Sinh Tử, dùng pháp trận vây khốn ‘Tiêu Hồn’, suy nghĩ chu toàn, xem ra Sổ Sinh Tử và Dẫn Phượng Tiêu, ngươi là quyết tâm giành chiến thắng.”
Yến Tiêu dùng mắt phượng liếc nhìn từng khuôn mặt đang đeo mặt nạ, cười như không cười nói: “Có thể kết thành Khốn Ách pháp trận, chắc hẳn phản đồ Thần Tiêu Phái Tống Thiên Sơn cũng ở trong này. Sao nào, các ngươi nghĩ rằng lấy được Dẫn Phượng Tiêu là có thể lập công chuộc tội, rời khỏi Âm Khư, trở về sư môn sao?”
Bị vạch trần thân phận, người nọ không còn che giấu, tháo bỏ mặt nạ quỷ, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn có vài phần anh tuấn.
“Việc lấy được Dẫn Phượng Tiêu có lẽ chưa đủ, nhưng nếu giết chết Diêm Tôn thì sẽ là một công đức lớn, Đạo Minh* sẽ xá tội cho ta.” Tống Thiên Sơn nhàn nhạt nói.
(*Đạo Minh bảy tông gồm: Tứ Di Môn, Thần Tiêu Phái, Ủng Tuyết Thành, chùa Huyền Thiên, Vạn Cức Cung, Hoa Thần Cung, Linh Sư Đảo. 7 tông này được khai thác trong truyện Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung của hệ liệt Thiên Đóa Đào Hoa)
Yến Tiêu nghe vậy cười to: “Ha ha ha ha …. Giết chết Diêm Tôn, đó là đại công đức sao! Ngươi, Tống Thiên Sơn, vì luyện tà trận mà giết hơn chín trăm đồng nam đồng nữ vô tội, còn bổn tọa chỉ giết những tên tà tu ma đạo đáng chết vạn lần. Đạo Minh những kẻ giả nhân giả nghĩa đó không dám vào Âm Khư, chỉ biết trốn tránh, để các ngươi, những tên tà tu ác quỷ này trốn ở chỗ này kéo dài hơi tàn. Bọn họ không giết được các ngươi, vậy bổn tọa tới giết, nếu luận trừng gian diệt ác, thì trên đời này lại có ai có thể so sánh với bổn tọa? Vị Đạo Tôn của Đạo Minh các ngươi nên thoái vị để bổn tọa làm mới phải!”
Đạo Tôn là người đứng đầu bảy tông, cả thiên hạ không ai dám bất kính với ngài, nhưng Yến Tiêu nhắc tới với vẻ mặt mỉa mai, trong miệng không hề có nửa phần kính trọng. Nàng quét mắt nhìn xung quanh, nhìn những người đang che mặt, trào phúng nói: “Có thể khiến Tống Thiên Sơn liều mạng như vậy, chứng tỏ trong Đạo Minh có người có địa vị cao đã hứa hẹn với các ngươi. Ngoài Thần Tiêu Phái, còn ai không ngại đứng ra? Liễu Dung Sinh của Vạn Cức Cung, Phương Hàn của Tứ Di Môn, còn có tên đầu trọc kia, Khổ Vô của chùa Huyền Thiên!”
Người bị nhìn thấu thân phận trầm mặc đứng trong đám người, chỉ có Khổ Vô, tên đầu trọc rõ ràng nhìn thấy nhất, tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt hồng hào quỷ dị và nụ cười tươi.
“Tôn chủ nếu đã nhìn thấu thân phận của chúng ta, thì không cần giãy giụa vô ích nữa.” Khổ Vô dường như che giấu nụ cười trên mặt, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị và ánh mắt hung tợn, giọng nói trầm đục: “Sổ Sinh Tử của ngươi đã bị phong, Tiêu Hồn Liên bị nhốt, ngươi chẳng lẽ còn có thể trốn thoát khỏi vòng vây của chúng ta sao? Không bằng giơ tay chịu trói, để bảo toàn thể diện trước khi chết.”
Yến Tiêu cười lạnh nhìn Khổ Vô, giơ tay trái ra không trung nắm chặt, một cây sáo dài xuất hiện trong lòng bàn tay. Sáo dài kia dài hơn cây sáo bình thường hai tấc, quanh thân giống như lửa hồng trong lò nung đỏ đến chói mắt, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường. Đây là Dẫn Phượng Tiêu, pháp khí của tộc Đế Loan tặng cho Tứ Di Môn, nghe nói lúc thổi sẽ thúc giục sức mạnh gió lửa của Đế Loan, là pháp khí cực kỳ to lớn. Nhưng mà khiến Đạo Minh để ý như thế, không phải giá trị của nó, mà là vì Dẫn Phượng Tiêu này liên quan đến vụ án mất trộm Thất Bảo 25 năm trước.
Hai mươi lăm năm trước, trong khi chuẩn bị tế lễ Thần Nông, Thất Bảo của Đạo Minh không cánh mà bay, kẻ trộm bảy báu vật càn rỡ vô cùng, để lại một câu rất khiêu khích và vũ nhục khắc lên đá — Đạo Minh bảy tông, cũng chỉ có thế. Để lại tên là một con phượng hoàng đen ngàn năm, Đạo Minh vì vậy gọi là Phượng Thiên Linh. Suốt hai mươi lăm năm qua, Đạo Minh dù đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích của Phượng Thiên Linh. Cho đến nửa năm trước, một trong Thất bảo – Dẫn Phượng Tiêu, lại xuất hiện trong tay một tà tu. Đạo Minh phát lệnh truy nã, kẻ tà tu đó chạy trốn khắp nơi, cuối cùng lẩn trốn vào Âm Khư, nhưng rồi vẫn rơi vào tay Yến Tiêu.
— Phượng Thiên Linh đã chết, nhưng Dẫn Phượng Tiêu lại chứa manh mối về Phượng Hoàng Trủng.
Đây chính là manh mối mà Yến Tiêu đã phát hiện từ Dẫn Phượng Tiêu, cũng là cơ hội để Lục U ra tay. Hắn tung tin ra ngoài, lợi dụng sự cám dỗ của Phượng Hoàng Trủng để lôi kéo phản đồ Đạo Minh bảy tông, vạch ra kế hoạch vây bắt Yến Tiêu một cách chu toàn chặt chẽ.
Kế hoạch của hắn đã thành công, không chỉ có được đặc xá của Đạo Minh, mà ngay cả sự tồn tại của Phương Hoàng Trủng cũng đủ khiến những kẻ này đánh đổi mạng sống.
Phượng Thiên Linh – kẻ cường giả bí ẩn đã từng đánh cắp Thất Bảo từ trong bảo khố canh gác nghiêm ngặt, tất nhiên có tu vi cao không thể tưởng. Bảo vật hắn để lại chắc chắn không thua kém gì Thất Bảo, và có lẽ công pháp truyền thừa của hắn còn có thể ngang hàng với Đạo Tôn.
Mọi ánh mắt đều bị Dẫn Phượng Tiêu đỏ thẫm kia hấp dẫn, tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Yến Tiêu cười nhạt nói: “Thật là một món bảo vật quý giá, nhưng tiếc rằng chỉ có một, mà lại có quá nhiều người ở đây, vậy làm sao chia đây?”
Câu nói khích bác của Yến Tiêu đã phát huy hiệu quả, ánh mắt đầy tham lam liền thu lại vài phần, nhưng lại thêm phần cảnh giác.
Trong Âm Khư không có người tốt, những kẻ ác này chẳng thể học được sự tin tưởng và hợp tác.
Lục U nhíu mày, trầm giọng nói: “Đừng mắc mưu! Trước tiên phải cướp lấy Dẫn Phượng Tiêu!”
Không đợi Lục U lên tiếng, trong đám người có một kẻ bất ngờ tấn công, người này có đôi mắt đỏ rực, giơ tay ra và vung mười ngón về phía trước, mười sợi tơ đỏ sáng lên rồi biến mất, trong núi xác lập tức vụt ra mười bóng người, mười người này tứ chi tàn tật, đã chết từ lâu, dưới sự điều khiển tấn công về phía Yến Tiêu.
Người đó là Liễu Dung Sinh của Vạn Cức Cung, Liễu Dung Sinh nguyên thân là thụ yêu, gia nhập môn hạ Vạn Cức Cung, đã lén tu luyện công pháp của Huyết Tông, giết chóc vô số người để luyện chế ra những huyết thi con rối, việc sau này bị Đạo Minh phát hiện và truy nã, bất đắc dĩ đành phải trốn vào Âm Khư. Đạo Minh có quy củ bất thành văn, Âm Khư một khi vào thì không ra được, tà tu ma đạo giới tu đạo nếu đã vào Âm Khư, tu sĩ Đạo Minh sẽ không đuổi giết vào trong đó. Nhưng Âm Khư không phải đào nguyên, nơi này hoàn cảnh ác liệt vô cùng, ngày ngày chịu gió dữ tra tấn, giống như ở trong luyện ngục.
Giết Diêm Tôn, cướp lấy Dẫn Phượng Tiêu, người nọ dù được Đạo Minh xá lệnh hay là bảo vật trong Phượng Hoàng Trủng, đều đủ để bản thân có được một cuộc sống mới!
Khi thấy huyết thi tấn công, Yến Tiêu không hề hoang mang, chỉ vung tay áo, tạo ra một luồng khí sắc bén như dao, lập tức cắt đứt năm tên huyết thi, khiến máu thịt vung vãi khắp nơi. Dù vậy, những huyết thi này không hề hay biết, mất nửa người vẫn tiếp tục lao về phía Yến Tiêu.
Trừ phi bị băm thành thịt nát, nếu không chúng sẽ không dừng tấn công.
Yến Tiêu nhíu mày, ghê tởm lùi lại nửa bước, tay cầm sáo dài màu đỏ, vung lên, một tiếng phượng minh vang lên phá vỡ gió dữ ở Trấn Ngục Sơn, một bóng phượng ảnh vàng đỏ hiện lên phía sau Yến Tiêu, lửa bùng lên như sóng thần, biển lửa cuồn cuộn dâng lên, gió dữ mang theo nhiệt độ cực cao gào thét ập vào trước mặt, dường như có ý thức gắt gao bao vây huyết thi, khiến chúng nhanh chóng biến thành những quả cầu lửa, tỏa ra mùi khét khiến người buồn nôn.
Liễu Dung Sinh cau mày, thu tay lại, rồi lập tức đổi sang mười cái xác khác. Hiện giờ trên Trấn Ngục Sơn không thiếu nhất chính là thi thể, cách của hắn chính là kiên quyết ép Yến Tiêu đến cùng.
Khi Liễu Dung Sinh ra tay, những người khác cũng không thể ngồi yên, Khổ Vô mang theo thiền trượng đầu người lao về phía Yến Tiêu, Phương Hàn của Tứ Di Môn vặn cổ, để lộ ra khuôn mặt khác giấu sau gáy, khí thế đột nhiên thay đổi, xông về phía Yến Tiêu.
Những người giấu mặt sau mặt nạ cũng như đàn kiến vây quanh tấn công. Hai đại pháp khí của Yến Tiêu bị khống chế, dù có Dẫn Phượng Tiêu trong tay, nhưng cuối cùng cũng không thể thảnh thơi trước sự vây công của mấy chục cường giả. Không bao lâu, áo xanh của nàng đã nhuốm màu máu, mặc dù những người chết dưới Dẫn Phượng Tiêu không ít, nhưng sức mạnh của nó cũng dần suy kiệt.
Khóe môi Yến Tiêu tràn máu, nhỏ giọt lên Dẫn Phượng Tiêu, nàng lạnh lùng cười, bỗng nhiên nói: “Các ngươi muốn Dẫn Phượng Tiêu, bổn tọa sẽ cho các ngươi!”
Lời còn chưa dứt, nàng đã dùng tay phải mạnh mẽ nắm chặt, một tiếng “rắc” vang lên rõ ràng trong tai mọi người. Dẫn Phượng Tiêu rực rỡ chói mắt trong nháy mắt mất đi ánh sáng, như ngọn lửa tắt lịm, xuất hiện những vết nứt, Yến Tiêu vung bàn tay trắng, Dẫn Phượng Tiêu liền bị cắt thành từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.
Mọi người vội vàng lao tới chỗ Dẫn Phượng Tiêu rơi xuống, không còn ai để ý đến Yến Tiêu.
Lục U kinh hãi, vội vã lao về phía Yến Tiêu, sợ rằng nàng sẽ thừa cơ hỗn loạn mà trốn thoát. Một khi Yến Tiêu đào tẩu, qua ngày mai khi pháp tắc của Sổ Sinh Tử khôi phục, những người ở đây sao có thể sống sót!
Nhưng khi Lục U vừa rơi xuống trước mặt Yến Tiêu, chờ đợi hắn lại là một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên ngực — Đó chính là Tiêu Hồn Liên biến thành. Hắn không thể tin vào mắt mình, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt với nụ cười, dù nàng vẫn luôn mang mặt nạ, nhưng suốt đời này, hắn sẽ không bao giờ quên đôi mắt của nàng, vừa mỹ lệ vừa lạnh lùng.
“Ngươi nghĩ rằng bổn tọa sẽ trốn sao?” giọng nói của Yến Tiêu vang lên với nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết. “Lục U, ngươi đã theo bổn tọa mười năm, nhưng vẫn hiểu quá ít về ta. Thấy ngươi đã tận trung làm việc được giao, bổn tọa sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật.”
Lưỡi dao sắc bén của Tiêu Hồn đâm sâu vào ngực, đâm xuyên qua người Lục U, đồng thời nàng khẽ nói một câu vào tai hắn.
Đồng tử của Lục U đột nhiên co lại, sau đó tan rã, bị Yến Tiêu nhẹ nhàng đẩy ngã xuống, kết thúc sự sống.
Yến Tiêu nhìn bọn ác quỷ một lần nữa lao lên, chỉ khẽ cười nhạt, chẳng hề bận tâm.
Nàng biết hôm nay mình không thể trốn thoát, nên từ đầu đã không có ý định chạy trốn. Nàng cũng không cho phép mình chết trong tay những kẻ này, nàng quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn biển lửa cuồn cuộn, bỗng nhớ đến một câu trong sách.
“Nghe nói ngoài khơi, nước biển có màu xanh …” nàng lẩm bẩm một câu, rồi bị cơn gió mạnh cuốn đi.
“Diêm Tôn, giao Sổ Sinh Tử ra!”
Những kẻ vừa giành được mảnh vỡ của Dẫn Phượng Tiêu đương nhiên cũng không muốn bỏ qua Sổ Sinh Tử có thể thống trị Âm Khư.
Yến Tiêu cười ngạo nghễ với mọi người: “Muốn Sổ Sinh Tử, xuống địa ngục mà lấy.”
Dứt lời, nàng dang rộng đôi tay, lùi về phía sau, nhảy xuống, áo xanh tung bay như cánh bướm, nhẹ nhàng lao vào biển lửa.
Mọi người kinh hãi xông tới, nhưng lại bị cơn gió nóng thổi lóa mắt, chỉ kịp mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thanh y của nàng bị biển lửa nuốt chửng, hóa thành tro tàn.
Đây là lửa Luyện Ngục ở Vô Gian địa ngục, nơi thiêu đốt mọi thứ bằng ngọn lửa cực nóng, không ai có thể sống sót từ đó, dù cho nàng có cầm Sổ Sinh Tử, cuối cùng cũng chỉ là một thân xác phàm tục.
Mọi người nhìn nhau, không biết liệu Sổ Sinh Tử có thể tồn tại trong biển lửa hay không, nhưng dù có, ai dám nhảy vào biển lửa để tìm?
“Diêm Tôn đã chết ….”
“Diêm Tôn đã chết …”
Bốn chữ vang lên từ miệng và trong lòng, kéo theo đó là sự cuồng loạn và những tiếng cười quái dị khó lòng kiềm chế.
Không còn sự kinh sợ của Diêm Tôn, không còn mối uy hiếp từ Sổ Sinh Tử, Âm Khư sẽ trở thành phủ thành thực sự của ác quỷ!
Ngay sau đó, tình thế lập tức thay đổi!
“Giao Dẫn Phượng Tiêu ra!”
“Giao Dẫn Phượng Tiêu ra!”
Những người sống sót dưới tay Yến Tiêu lại bắt đầu một cuộc giết chóc khác.
Có lẽ thế gian này, việc giết chóc chưa bao giờ dừng lại dù chỉ trong một khoảnh khắc, giống như cơn gió mạnh không ngừng thổi trên đỉnh Trấn Ngục Sơn suốt vạn năm.
Không lâu sau, đỉnh núi lại đầy những thi thể, rồi cũng trở về bình yên.
Một thanh niên trẻ tuổi bước qua đống xác chết và biển máu, tiến đến đỉnh núi nơi cơn gió mạnh đang gào thét.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám nơi mây đen cuồn cuộn, rồi cúi đầu nhìn xuống biển lửa rực cháy, nhẹ nhàng búng tay, khuôn mặt tuấn tú liền nở một nụ cười.
“Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, có lẽ Diêm Tôn chính là cái một đó.”
Dứt lời, hắn bước về phía trước, thẳng tắp lao vào biển lửa, trên mặt không có chút kinh hoàng hay sợ hãi nào, thậm chí trong gió còn vang vọng một câu thì thầm chứa đựng ý cười nhẹ.
“Nếu ai nhìn thấy, chắc họ sẽ không nghĩ ta đang tuẫn tình vì Diêm Tôn đâu …”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.