Edit: Tiểu Ngữ
“Ai là kẻ lừa đảo? Ai thèm nhận bà con với đồ sao chổi như ngươi, đồ quái dị!” Khanh Linh Thước tức giận thét chói tai, đem ngọc bội trong tay ném đi: “Thứ rách nát này, bản tiểu thư không cần!”
Lạch cạch!
Linh Cưu vừa thấy hành động của ả, con ngươi nàng co rụt lại nhanh chóng vọt tới, vươn tay hứng ngọc bội, đột nhiên bị sẩy chân, bên tai nghe tiếng âm thanh vỡ vụn của vật gì đó.
Nàng liếc mắt nhìn qua, ngọc bội bể làm hai nằm cách nàng chừng nửa thước.
“Ê, ngươi…” Tống Lưu Giác chần chừ nhìn nàng. Người vừa mới ngáng chân nàng chính là hắn, nhưng không ngờ khiến nàng té nặng như vậy, thấy cánh tay nhỏ bé của nàng đầy máu me, trong lòng hắn không nhịn được hoảng sợ.
Thình lình Linh Cưu quay đầu lại, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm hắn, cùng với vẻ mặt hả hê của Khanh Linh Thước ở sau lưng.
Thấy ánh mắt của nàng, lời muốn nói của Tống Lưu Giác đều nghẹn ở cổ họng, sau đó nhíu nhíu mày, ánh mắt thăm dò lại không lành nhìn Linh Cưu.
"Cưu chủ nhân!" Hà Nghiên ở bên ngoài nghe tiếng động bên trong liền đi vào, vừa thấy bộ dạng của Linh Cưu, sắc mặt liền biến đổi.
Nàng vội vàng đi tới, dùng khăn sạch cầm máu trên tay bị thương cho Linh Cưu, vừa dỗ dành: “Thổi thổi sẽ không đau nữa, thổi sẽ hết đau, đau nhức sẽ biến mất, Cưu chủ nhân còn đau hay không?”
“…” đầu Linh Cưu đầy hắc tuyến, im lặng nhìn về phía Hà Nghiên. Muội muội, nhìn lại ngươi đi, cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-ban-hac-manh-yeu-phi-dot-kich/234864/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.