๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một ngày, Phạm Nhàn ngủ một giấc dài tới một ngày một đêm. Khi tỉnh
dậy, y phát hiện trời đã lại về chiều, ánh tà dương nhợt nhạt lọt qua cửa sổ, phủ
một màu khác lạ lên các sự vật quen thuộc trong phòng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng của Uyển Nhi truyền vào, có vẻ như cô đang chỉ đạo
người hầu làm việc gì đó. Phạm Nhàn không muốn làm phiền cô, vẫn nằm yên
trong chiếc chăn ấm áp, không có ý định rời giường. Có lẽ y biết rằng, một khi
bước ra khỏi chiếc chăn mềm mại này, y sẽ phải đối mặt với những chuyện đã
xảy ra và sắp xảy ra.
Y liếc nhìn, thấy bên giường treo một chiếc khăn, vươn tay kéo lại, nhẹ
nhàng lau sạch vết bẩn ở khóe mắt, sau đó nhìn xuống người mình, thấy sạch sẽ,
có vẻ Uyển Nhi đã giúp y tắm rửa khi ngủ.
Chỉ hai động tác đơn giản ấy cũng khiến cả người y nhức mỏi khó chịu, quả
thật hành trình xa ngàn dặm, trận chiến ác liệt, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy đã
khiến y suy yếu đến cùng cực. Chắc chắn không phải chỉ cần ngủ một giấc là có
thể hồi phục được.
Phạm Nhàn nằm im trên giường, từ từ lưu chuyển hai luồng chân khí trong
cơ thể, đặc biệt là pháp môn tự nhiên Thiên Nhất đạo để phục hồi nguyên khí. Y
nhìn chằm chằm lên phía trên giường có thêu hoa văn phức tạp, thầm nghĩ đến
nam nhân trong cung, bây giờ đang nghĩ gì nhỉ?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021624/chuong-1842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.