๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Là bùn đất bắn tung lên khi đánh nhau ở Thành Vương phủ? Là nhánh mai
nở trong ngày đông ở Thái Bình biệt viện? Là bầy cá bé nhỏ bơi lội trong hồ
đằng sau Giám Sát viện tối tăm? Là chiếc áo cung đình trên dãy núi phía bắc?
Hay là cậu bé trai mà ông gửi gắm tất cả tình cảm và hy vọng nửa đời sau ở
Đạm Châu?
Trong tiếng mưa gió, Trần Bình Bình bỗng nghe thấy những âm thanh - là
tiếng hát, giọng ca quen thuộc uyển chuyển từ Trần Viên. Những cô gái xinh
đẹp, giọng ca nhẹ nhàng êm tai. Suốt đời lênh đênh trong bóng tối lạnh lùng
nhưng ông vẫn ấp ủ tấm lòng yêu thích vẻ đẹp. Nếu bi kịch là phá hủy vẻ đẹp
nhân gian cho người khác xem, cuộc đời ông chỉ phá hủy cái xấu xa để ngắm
nhìn mọi điều đẹp đẽ.
"Ai nghe mưa rơi mà lòng không vui? Vượt qua núi ngọn núi, trong mưa
vang lời ca vui tươi. Nghe được lời ca, lòng ta vui sướng..."
Đó là bài hát các cô gái Trần Viên từng rất thích, giờ lại vang lên bên tai
Trần Bình Bình. Ông khó nhọc mở mắt, nhìn trời đất và mọi người, lắng nghe
giọng ca du dương ấy. Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy như đang hát theo nhưng
không thốt ra lời.
Trần Bình Bình bỗng hỏi Phạm Nhàn: "Cái rương...?"
Phạm Nhàn cười khổ, thì thầm bên tai ông: "Là súng, vũ khí có thể giết
người từ rất xa."
Đây có lẽ là nghi vấn cuối cùng trong đời Trần Bình Bình, nên ông đã hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021640/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.