๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lần hành động này nhằm vào Trần Bình Bình, tức là nhằm vào cả Giám Sát
viện.
"Phạm Nhàn?" Diệp Trọng bất chợt mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn ta giờ mới
rời khỏi Đông Di thành, một khi thuyền đã ra khơi, hắn còn làm gì được nữa?
Cho dù Trần Bình Bình có ơn truyền thụ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ của
bệ hạ. Thân là con trai, Phạm Nhàn đâu thể vì một thủ trưởng cũ mà nổi loạn
nảy sinh ý báo thù phụ thân mình?"
Cung Điển suy nghĩ kỹ lại rồi chậm rãi gật đầu. Hai vị trọng thần quân đội
này đều cho rằng Phạm Nhàn có thể nắm Giám Sát viện là ý tứ của bệ hạ, còn
Trần Bình Bình chỉ giúp đỡ truyền kinh nghiệm, hoàn toàn không biết tình cảm
Phạm Nhàn dành cho Trần Bình Bình cũng như câu chuyện nhiều năm về trước
liên quan đến việc này.
"Sử Phi đã dẫn quân phòng vệ kinh đô nam tiến," Diệp Trọng chậm rãi nói:
"Ta chỉ hy vọng chuyện này gây sóng gió càng nhỏ càng tốt."
"Không thể nào," Cung Điển phủ định ngay ảo tưởng của Diệp Soái. Họ đều
là thần tử của Khánh Quốc, đều mong muốn đất nước giữ được ổn định hài hòa
để tiến tới tương lai rực rỡ nhất. Nhưng ai cũng biết, chiến tranh giữa bệ hạ và
Trần Bình Bình chắc chắn sẽ tạo ra vực sâu khó lường cho đất nước.
“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào.” Diệp Trọng sắc mặt như sắt, nói từng
câu từng chữ một: “Ta chỉ biết, nếu bệ hạ muốn bắt Trần Viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021739/chuong-1764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.