๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chàng và Thừa Bình nói gì trong cung vậy?" Lâm Uyển Nhi thở dài, nghĩ
bụng cả nhà bị vây hãm ở kinh đô, Hoàng đế bệ hạ cũng không hề ra vẻ oai
phong, chỉ riêng thái độ đe dọa nhẹ nhàng như vậy cũng đủ khiến Phạm Nhàn
và cô không dám hành động khinh suất.
Vì thế, cô chuyển sang câu hỏi trước đó, vì cô cũng biết việc tuyển chọn tú
nữ cô, thông minh như cô đương nhiên đoán ra ý định của Hoàng đế bệ hạ, nên
muốn nghe Phạm Nhàn kể về phản ứng trong Sấu Phương cung.
"Có thể nói gì đây?" Phạm Nhàn mỉm cười nhạt nhẽo: "Tiểu thái giám Hồng
Trúc cứ bám sát bên người, hắn ta có ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ đưa ta ra khỏi
cung, làm sao ta và Thừa Bình có thể đá hắn ta ra?"
Trong câu nói ẩn ý, nhưng Phạm Nhàn vì sự an toàn của Hồng Trúc mà giữ
kín bí mật này, ngay cả Tam hoàng tử cũng không biết mối quan hệ thực sự giữa
y và Hồng Trúc. Lúc trước trong Sấu Phương cung, Tam hoàng tử đối xử với
Hồng Trúc rất không khách khí.
"Nhưng cũng đừng lo lắng quá, dù sao mấy năm qua Thừa Bình biểu hiện
rất tốt, Hoàng đế bệ hạ đâu thể vì mối quan hệ của ta mà làm cho triều đình lại
rối loạn. " Lông mày Phạm Nhàn nhướng lên: "Trước mặt Hồng Trúc, ta giáo
huấn lão tam thậm tệ... Dù sao về sau ta rất khó có cơ hội vào cung nữa, khẩn
trương mắng một trận, tốt nhất làm cho Thừa Bình thực sự giận ta thì hơn."
Chiếc xe ngựa chạy trên đường lớn, phía tây xa xa trên bầu trời, ánh hoàng
hôn chiều kéo theo đuôi dài màu đỏ tía, quét một nét lên ngọn đồi gần đó rồi lại
quệt tiếp về phía đỉnh Thương Sơn mơ hồ xa xôi.
"Việc này còn giấu được ai nữa?" Lâm Uyển Nhi tựa vào lòng Phạm Nhàn,
cảm thấy tâm trạng nặng nề lạ thường, thốt lên: "Giả vờ cho Hồng Trúc xem
thôi, chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ tin ư?"
"Dù Hoàng đế bệ hạ có tin hay không, sau này ta sẽ không gặp Thừa Bình
nữa, cũng không lui tới nữa hẻm Quốc Công kia... Sau này nàng cũng nên ít vào
cung." Phạm Nhàn vuốt mái tóc mềm mại của cô, trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Việc riêng của chúng ta, tốt nhất đừng liên lụy đến người khác."
Lâm Uyển Nhi ngồi thẳng dậy, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, đáp: "Chàng muốn
Hoàng đế bệ hạ tin rằng Thừa Bình không thật lòng với chàng? Nhưng đừng
quên đại ca vẫn còn ở Đông Di thành, một ngày chưa đưa các huynh đệ bọn
chàng về bên cạnh, Hoàng đế bệ hạ sẽ chẳng yên tâm, chuyện tuyển tú nữ há
chẳng rõ ràng sao?"
"Không sai, chính là cắt đứt." Phạm Nhàn nhìn người thê tử thương yêu,
nghiêm túc nói: "Thật sự cắt đứt, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng liên lụy
đến Thừa Bình. Xưa kia Trần Bình Bình cũng làm như vậy, giờ ta cũng muốn
làm thế... Chỉ tiếc là tầm nhìn của ta kém quá xa, nên chuẩn bị muộn màng hơn
nhiều."
Lâm Uyển Nhi bất đắc dĩ thở dài, đáp: "Theo lời chàng, Hoàng đế bệ hạ vẫn
muốn Thừa Bình kế vị, vậy sao còn tuyển tú nữ?"
"Phòng ngừa bất trắc, việc này dễ hiểu thôi." Phạm Nhàn cười đáp: "Chỉ có
điều mang thai mười tháng, sinh con đâu dễ như vậy. Những tú nữ mới mười
bốn, mười lăm tuổi, muốn làm bà mẹ nhỏ cũng phải chờ đợi ít lâu."
Nói tới đây, Phạm Nhàn chìm vào trầm tư. Nghĩ đến vấn đề hùng phong của
Hoàng đế bệ hạ, nếu tính kỹ tuổi tác, với cảnh giới thân thể của một vị Đại tông
sư, việc nam nữ chắc hẳn không quá khó khăn. Chỉ có điều tuổi tác đã cao, chỉ
sợ tinh hoa có phần thưa thớt.
Về hậu quả của công pháp bá đạo, không ai hiểu rõ hơn Phạm Nhàn. Thêm
vào cuộc đàm luận với Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành, Phạm Nhàn xác nhận
kinh mạch trong cơ thể Hoàng đế đã không còn bình thường, mà thành một loại
ống dẫn hay lọ chứa không tắc nghẽn, như vậy mới có thể chứa đựng rất nhiều
chân khí bá đạo, mới có thể một chỉ tay truyền cả nửa hồ vào người Khổ Hải
như trên Đông Sơn, khiến một vị Đại tông sư căng đầy tới hết mức.
Dù là bá đạo thế nào, vẫn là bá đạo, chỉ đổi tên thành vương đạo, làm sao có
thể thay đổi về chất? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn nhíu mày , y đã chứng minh thể
chất Hoàng đế bệ hạ nóng trong lạnh ngoài, tính tình bất ổn vì nhiệt khí, có lẽ
nên dùng nhiều Lãnh Hương hoàn.
Không có Lãnh Hương hoàn để dùng, vậy ăn thêm rau cần cũng tốt, tỏi
gừng thì?... Phạm Nhàn hơi cúi đầu, âm thầm nghĩ về chẩn đoán của Thái Y
viện, cầu xin ông trời phù hộ để thân thể Đại tông sư không khác thân thể phàm
nhân là mấy.
Rau cần, tỏi gừng, đậu phụ, đặc biệt là loại đầu tiên có tác dụng tiêu tinh rất
mạnh, mà kiến thức này chắc chắn chỉ có Phạm Nhàn biết. Thái Y viện không
rõ, Hồng Trúc không hiểu, ngay cả Hoàng đế cũng không hay. Còn những hành
động ngấm ngầm này, liệu tương lai có kết quả hay không, còn phụ thuộc vào
ông trời có phù hộ hay không.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.