๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó là điều đơn giản, trong hoàn cảnh này Phạm Nhàn phải huy động mọi
thế lực để giữ vững sự độc lập trước uy quyền của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng
Hoàng đế chẳng buồn để ý nội dung cụ thể những thông tin đó, vì trước mắt
ngài, dù Phạm Nhàn có nhảy múa thế nào thì chung quy vẫn là ngọn núi trên
giang sơn này.
Và giang sơn vạn dặm này vốn nằm trong lòng bàn tay Khánh Đế.
o O o
Hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ rất tò mò không biết đứa con mà ngài yêu quý
nhất bị giam cầm trong kinh đô, rốt cuộc sẽ làm được chuyện gì. Nếu đối mặt
với Diệp Khinh Mi khi xưa, vì dân chúng trên giang sơn này, vì sự tồn tại của
Khánh Quốc, vì bao ý nguyện của bao người, có lẽ Diệp Khinh Mi chỉ biết lặng
lẽ rời đi, không còn tồn tại trên đất Khánh Quốc. Vậy con trai của ngài và Diệp
Khinh Mi sẽ lựa chọn thế nào? Đó là điều Hoàng đế bệ hạ cực kỳ hứng thú.
Đây là thú vui độc ác của người tự tin tuyệt đối, bình thản đứng nhìn thế hệ
sau vật lộn? Thực ra cho đến nay Hoàng đế bệ hạ cũng chưa hề nghĩ tới việc
đẩy Phạm Nhàn xuống vực sâu, bởi trong mắt ngài, đứa con này chỉ đang hiểu
lầm mình.
Hoàng đế bệ hạ chỉ không muốn giải thích, không thèm giải thích. Đây là
quá trình tự vấn, ngài ngồi oai vệ trong cung chờ Phạm Nhàn vào cung giải
thích, van xin tha thứ rồi đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1058421/chuong-1875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.