๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tính
mạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chém
hơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúng
lúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.
Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mình
càng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩn
thân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.
Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khí
của y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bình
nước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.
Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường như
cảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìn
mình.
Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánh
cửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.
Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôi
mắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quen
thuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối.
"Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1061778/chuong-1983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.