Tiếu Ân biết mình xong rồi, lúc rơi xuống đất, hắn bằng vào kinh nghiệm mấy chục năm của mình, nương theo những lá cây mục nát, miễn cưỡng che đi mùi vị trên người mình, yên lặng không tiếng động bỏ chạy ra ngoài rừng.
Phạm Nhàn cùng bảy vị cao thủ vẫn đi theo mình xuyên qua đám cỏ lau tới rừng, có thể nhận thấy trên người mình có đầu mối nào đó mà đối phương có thể nắm bắt được --- Tiếu Ân đưa tay đặt lên môi, mạnh mẽ ức trụ xung động ho khan, sinh hoạt 20 năm trong tù ngục khiến cho tâm mạch đã bị thương tổn. Một đoạn từ trên cây rơi xuống đất hắn thậm chí còn rõ ràng cảm thấy sự bi ai của mình. Phản ứng cơ thể của mình so với trong đầu chậm hơn một chút.
Nếu như là hai mươi năm trước, hắn tin tưởng chính mình trong quá trình rơi xuống đó hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết Phạm Nhàn. Cho dù là dưới tàng cây có bảy vị cao thủ sử dụng đao, chỉ cần có sương mù bắc hải làm bạn, Tiếu Ân vẫn có lòng tin mạnh mẽ, có thể dễ dàng trốn thoát đi được.
Chỉ là… mọi người đều phải già đi.
Máu trên vai không ngừng chảy, chuôi dao găm trong tay Phạm Nhàn có chút kỳ quái, hai miệng vết thương đều có chút cổ quái, máu không ngừng chảy ra bên ngoài. Tiếu Ân cảm thấy thân thể suy yếu, hai mắt lấp lóe một chút dường như là tự cười chính mình, kéo y phục xuống, đấm mạnh một cái, ngăn máu chảy từ miệng vết thương ra.
Xương bánh chè của hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1069771/quyen-4-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.