- Mấy ngày nay ta thường xuyên nhớ nàng, từ lúc ở Khánh miếu gặp nàng, ta lúc nào cũng muốn gặp lại nàng.
Phạm Nhàn mặc kệ không để ý tới, nói.
Lâm Uyển Nhi e thẹn nói:
- Nói nhảm cái gì thế! Ta là…
Nàng cắn môi một cái rồi nói tiếp:
- Ta đã gả cho người ta rồi, huống chi ngươi còn nửa đêm vào khuê phòng nữ nhân, thật là càn rỡ.
- Nàng gả cho Phạm gia, ta biết.
Phạm Nhàn cười hì hì nhìn nàng.
Lâm Uyển Nhi nghĩ tới tình cảnh mình lần đầu gặp gỡ thiếu niên này, nghĩ tới hai người yên lặng đối diện nhìn nhau, trong lòng đau xót, nói rằng:
- Nếu biết, còn không rời đi? Chẳng lẽ thật muốn người ta tới giết ngươi sao?
Phạm Nhàn không hề trêu nàng, chính sắc nói rằng:
- Ta.. chính là Phạm Nhàn.
…
Không khí trầm mặc không biết giằng co bao lâu, Phạm Nhàn nghĩ có chút xấu hổ, nhưng phát hiện ra khóe mắt Lâm Uyển Nhi có một hai giọt lệ, nàng nhanh chóng lau đi, nhỏ giọng nói rằng:
- Vị công tử này, xin hãy tự trọng.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
- Ta nói chính là sự thực, nàng muốn như thế nào mới tin tưởng ta?
Lâm Uyển Nhi nhìn khuôn mặt, bình tĩnh hồi lâu mới nhỏ giọng nói rằng:
- Ngươi là…Phạm công tử?
Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu, nhưng Lâm cô nương vẫn vẻ mặt không thể tin tưởng như cũ, lúc này mặt trăng trên cao đã lộ ra khỏi mây đen, ánh sáng làm khuôn mặt sáng lên nhàn nhạt, một chút ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1069914/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.