Buổi tối hôm đó, Phạm Nhàn nắm thái đao nhìn chằm chằm vào cây củ cải trên thớt mà đờ người ra, từ khi phải mổ bụng tử thi ra, đây là lịch trình học tập cực kỳ bi thảm nhưng hữu ích thứ hai của hắn.
Hắn có đôi khi nghĩ cuộc sống thực sự rất thú vị, vô duyên vô cớ gặp phải hai người có tính cách kỳ lạ, hai lão sư lại quan tâm với một tiểu hài tử có tính cách trưởng thành vượt xa người thường, hơn nữa, Phí Giới lão sư cùng Ngũ Trúc dạy chính là dùng độc cùng kỹ năng giết người, thủ đoạn sử dụng đều tương đối biến thái như nhau.
…
Đêm khuya, trong tiệm tạp hóa truyền tới từng thanh âm thật nhỏ. Ngũ Trúc nghiêng người hướng ra ngoài lạnh lùng nói rằng:"Ngày hôm nay thái rất chậm."
Phạm Nhàn lau mồ hôi trên trán, nhìn đám củ cải chất thành đống như ngọn núi nhỏ trước mắt, mỉm cười, cánh tay phải giật giật, phát hiện ra luyện thái vài cây củ cải, tốc độ đã không sai biệt lắm so với Ngũ Trúc thúc, hơn nữa phẩm chất cùng gần tiếp cận rồi. Thế nhưng cánh tay phải sưng lên, đau nhức vô cùng, luyện tới ngày hôm nay, thái củ cải vẫn đang phát ra âm thanh, Phạm Nhàn biết, khả năng khống chế đao trong tay của mình so với Ngũ Trúc thúc còn kém hơn rất nhiều lần.
Tuy rằng không biết thái củ cải có lợi gì với việc tu luyện của mình, nhưng vừa nghĩ tới Ngũ Trúc thúc có thể đối chiến một trận với tuyệt thế cường giả đại tông sư, Phạm Nhàn có thể nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1070015/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.