🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Nếu Giám Sát viện bỏ mặc thì chôn vùi sự việc này đi. Nếu Giám Sát viện
thực sự bố trí người nằm vùng theo dõi... dù sao cũng không liên quan tới chúng
ta, nếu bị hỏi thì chỉ cần nói ,chúng ta nhận được thông báo về vụ án nên đến
đây xem xét tình hình."
Thiên tổng xì một tiếng khinh miệt, chửi: "Ông đây là võ tướng, sao lại tới quan
sát vụ án cơ chứ?"
Sư gia lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây?"
Không còn gì để tranh cãi, mấy người liền bắt đầu phân công hành động: người
phụ trách dọn dẹp thì dọn dẹp, người phụ trách chôn người thì chôn người,
người phụ trách trở về phủ làm công văn thì làm công văn. Còn rốt cuộc có nên
chuyện này báo cáo hay không, thì phải xem bên phía Khâm sai đại nhân có
động tĩnh ra sao.
Trong lúc đám người này đang bận rộn, bọn họ lại không phát hiện ra xa xa trên
gò núi, có một chiếc xe ngựa đen tuyền như u linh từ từ rời khỏi.
Người thì Phạm Nhàn giết, nhưng đám quan viên khu vực Giang Nam này lại
phải chôn. Có điều y hoàn toàn không hề có ý định kiếm chác lợi ích gì từ việc
này. Còn về những vết thương kiếm trên thi thể trong đình viện, y đã xử lý lần
thứ hai vì y không muốn để vết thương của Tứ Cố Kiếm lan truyền ra ngoài.
Nếu không thể vu oan cho Đông Di thành thì không cần thiết phải mạo hiểm,
cho nên thậm chí y còn không để cho Cao Đạt chứng kiến mình ra tay.
Điểm then chốt là không được để cho bệ hạ trong cung hoàng đế biết mình
thông thạo Tứ Cố kiếm.
Nếu không, chắc chắn Hoàng đế sẽ liên tưởng đến kẻ ám sát trên Huyền Không
miếu, đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, Giám Sát viện... Như vậy sẽ dẫn đến kết quả cực
kỳ khủng khiếp.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Phạm Nhàn ngồi trong xe lạnh lùng cười nói:
"Chết mất một Viên Mộng mà các quan viên khu vực Giang Nam đã hoảng loạn
như vậy... Không lẽ đám quan viên này đều là chó mà Trưởng công chúa nuôi?"
Đặng Tử Việt liếc mắt nhìn Cao Đạt một cái, đoán được Đề Ti đại nhân định
mượn tai của Cao Đạt để oán trách với Hoàng đế trong cung, cười đáp: "Trưởng
công chúa ở Giang Nam đã lâu, đương nhiên sẽ có một số tâm phúc."
"Ngươi đã thấy rõ những người tới đây hôm nay chưa?"
"Có một số người xa lạ. Tuy nhiên, nếu những người này đều đi ra từ trong phủ,
thế thì những thám tử ở dưới hẳn đã nhìn rõ. Lát nữa sẽ có tin tức chính xác."
Đặng Tử Việt thở dài nói: "Chỉ có điều Minh gia lại rất thông minh, biết không
nên dính vào việc này, nên thà chết cũng không cử người đến."
Phạm Nhàn cũng hơi tiếc nuối, vốn dĩ y nghĩ cho dù không thể tận dụng chuyện
của Viên Mộng để khoét một miếng thịt lớn từ Minh gia, ít nhất cũng phải khiến
đối phương cảm thấy khó chịu hơn một chút.
Xe ngựa lặng lẽ về đến hoa viên, Phạm Nhàn cảm thấy hơi mệt, vẫy tay bảo hai
người cũng đi nghỉ ngơi, còn mình quay về sân sau.
Tư Tư vẫn nằm nhoài trên bàn chờ Phạm Nhàn trở về, thấy y vào phòng, cô vội
vàng rót nước nóng để sưởi ấm chân cho y.
Cô biết, thiếu gia không muốn nhiều người biết chuyện đếm hôm qua, cho nên
không tiện sai người hầu và nha hoàn đi lấy thức ăn nóng, bèn tự mình mang bát
tổ yến được hâm bằng nước ấm, phục vụ y ăn uống.
Phạm Nhàn thỏa mãn uống hết bát cháo trong tay, làm nóng chân, rồi ngã xuống
giường ngủ say như chết.
Y ngủ một giấc dài, mãi xế chiều mới tỉnh lại. Không biết trong cả một ngày
này, thành Tô Châu sẽ biến đổi ra sao trước cái chết Viên Mộng, nhưng y cũng
không quá quan tâm.
Biết y đã tỉnh, thông qua lời báo thông của Tư Tư, Đặng Tử Việt có vẻ tiều tụy
đi đến, đưa quyển hồ sơ trong tay cho y.
Phạm Nhàn nhận lấy xem lướt qua, thấy trên đó ghi chép tất cả những nha môn
thành Tô Châu có dấu hiệu bất thường ngày hôm nay. Y không nhịn được nhíu
mày, thở dài nói: "Đi thôi, quan viên khắp thành này... đều là kẻ thù, có để cho
người ta sống không đây? Viên Mộng chết rồi, mà bọn họ vẫn được bình tĩnh
nhỉ."
Đặng Tử Việt cười khổ nói: "Các quan viên bị kẹp giữa, ngày tháng cũng không
dễ chịu gì."
Phạm Nhàn lắc đầu cười lạnh nói: "Danh sách đã có, ngày sau bọn họ sẽ càng
khổ sở hơn. Đưa danh sách về kinh đô, để Nhị Xử bắt đầu điều tra những hồ sơ
lâu năm, chúng ta muốn động vào với ai thì phải đào bới hết gốc rễ của hắn ra,
cho dù chỉ là... hắn đã tham ô mười mấy lượng bạc cách đây mười mấy năm,
cũng phải bới cho bằng ra."
Đặng Tử Việt biết Phạm Nhàn quyết định trong quá trình hành động nhằm vào
Minh gia, còn tiện đường muốn giáng đòn vào các quan viên. Hắn không dám
thở mạnh, hạ giọng đáp ứng.
Phạm Nhàn xem tới cuối, lửa giận dần dần bùng lên trong mắt, oán hận giơ tay
ném quyển hồ sơ xuống bàn, hạ giọng mắng: "Quả nhiên... quả nhiên Tiết
Thanh cũng biết chuyện này, vị đại nhân này lắc lư trên tường cũng vui vẻ quá
nhỉ!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.