“Nếu Giám Sát viện bỏ mặc thì chôn vùi sự việc này đi. Nếu Giám Sát viện
thực sự bố trí người nằm vùng theo dõi... dù sao cũng không liên quan tới chúng
ta, nếu bị hỏi thì chỉ cần nói ,chúng ta nhận được thông báo về vụ án nên đến
đây xem xét tình hình."
Thiên tổng xì một tiếng khinh miệt, chửi: "Ông đây là võ tướng, sao lại tới quan
sát vụ án cơ chứ?"
Sư gia lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây?"
Không còn gì để tranh cãi, mấy người liền bắt đầu phân công hành động: người
phụ trách dọn dẹp thì dọn dẹp, người phụ trách chôn người thì chôn người,
người phụ trách trở về phủ làm công văn thì làm công văn. Còn rốt cuộc có nên
chuyện này báo cáo hay không, thì phải xem bên phía Khâm sai đại nhân có
động tĩnh ra sao.
Trong lúc đám người này đang bận rộn, bọn họ lại không phát hiện ra xa xa trên
gò núi, có một chiếc xe ngựa đen tuyền như u linh từ từ rời khỏi.
Người thì Phạm Nhàn giết, nhưng đám quan viên khu vực Giang Nam này lại
phải chôn. Có điều y hoàn toàn không hề có ý định kiếm chác lợi ích gì từ việc
này. Còn về những vết thương kiếm trên thi thể trong đình viện, y đã xử lý lần
thứ hai vì y không muốn để vết thương của Tứ Cố Kiếm lan truyền ra ngoài.
Nếu không thể vu oan cho Đông Di thành thì không cần thiết phải mạo hiểm,
cho nên thậm chí y còn không để cho Cao Đạt chứng kiến mình ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766938/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.