Phạm Nhàn thở dài một tiếng nói: "Biết trước như thế này, cứ ở nhà ăn đồ ăn do
đầu bếp của Dương Kế Mỹ nấu là được, sao đội mưa ra ngoài."
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có người kéo góc áo y , y quay lại nhìn, chính là
Đại Bảo ngây thơ đáng yêu. Phạm Nhàn không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đại Bảo,
có chuyện gì vậy?"
Đại Bảo nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Nhàn... Chỗ này... nhà mình cũng... Có
bánh bao tẩm đường."
Đại Bảo dùng ngón tay thô kệch chỉ vào chiếc khay hấp trên bàn, bên trong chỉ
có một chiếc bánh bao trắng lớn nóng hôi hổi. Hương thơm tươi ngon bên trong
dần dần lan tỏa.
Phạm Nhàn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đại Bảo, dùng đũa tách bánh bao ra
rồi lấy thìa múc nước dùng bên trong bánh bao vào bát của Đại Bảo, cười nói:
"Cái này cũng là của Tân Phong quán. Chẳng qua đây là chi nhánh ở Tô Châu."
Chưởng quầy Tân Phong quán đang ân cần phục vụ bên cạnh vội vàng trả lời:
"Đúng vậy, Lâm thiếu gia. Tuy rằng Giang Nam cách xa, nhưng hương vị
không khác gì kinh đô, ngài thử xem."
Đại Bảo nhồm nhoàm mấy câu không rõ ràng, rồi bắt đầu tấn công cái bánh bao
trước mặt, khiến chưởng quầy này bị làm lơ.
Trái lại, Phạm Nhàn tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Này chưởng quầy, làm sao ngươi lại
gọi được ba chữ Lâm thiếu gia?"
Chưởng quầy cười khổ hai tiếng, nịnh nọt nói: "Đề Ti đại nhân, sao lại nói như
vậy? Trong cửa tiệm tại kinh đô, ngài thường đưa Lâm thiếu gia đến Tân Phong
quán dùng bữa, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766957/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.