Thường Côn cảm thấy rất lúng túng, rất tức giận, thân là đại quan nhất phẩm
của Khánh Quốc, có lúc nào bị người ta tra hỏi trong hoàn cảnh như vậy, hơn
nữa giọng điệu của đối phương còn mang vẻ ngả ngớn và như nhìn từ trên cao
xuống.
Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc để cứng rắn, hắn có thể cảm nhận rất rõ
ràng nguy hiểm đến từ người trẻ tuổi đối diện, hắn híp hai mắt nói: "Lão phu
chính là Thường Côn... vị tráng sĩ này, có thể cho phép ta rửa tay rồi tiếp tục trò
chuyện không?"
"Muốn kêu cứ kêu đi." Phạm Nhàn cười nói: "Hôm nay dù ngươi kêu đến rách
cổ họng cũng vô dụng."
Thường Côn nhíu chặt hai hàng mi, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
o O o
"Ta là Phạm Nhàn." Phạm Nhàn buông rèm xuống, trả lời qua bức rèm.
Thường Côn thầm giật mình, cả hai tay đều bắt đầu run rẩy... Phạm Nhàn?
Đường đường Đề ti đại nhân của Giám Sát viện, sao lại đột ngột tới Giao Châu,
sao lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của hắn, và sao lại... xuất hiện trong nhà xí
của hắn?
Liệu bên ngoài có thật là sát tinh trẻ tuổi đó? Thường Côn vừa xử lý qua quít,
vừa thắt chặt lưng quần, vừa hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Biết được thân phận của người đến đây, Thường Côn biết chuyện hôm nay sẽ
rất phiền toái, thậm chí hắn đã bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu thân bại danh
liệt. Hắn cố gắng giữ tinh thần trấn định, vừa kéo dài thời gian, vừa tính toán
trong lòng.
"Gặp nhau trong nhà xí, đương nhiên là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767031/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.