Nếu đem ra so sánh thì vị Minh lão thái quân bị mình lay động tâm tình, âm
thầm thông báo cho Quân Sơn hội giết người dọc đường; lại có vẻ không đáng
lo lắng.
Chỉ riêng chuyện hiện tại Minh gia vẫn do vị lão thái quân kia nắm quyền, đã
khiến trong lòng Phạm Nhàn thầm buông lỏng.
Người ra tay là Nhị tế tự, chuyện này liên lụy quá lớn, tối nay không thích hợp
để động thủ ngay lập tức. Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định tạm gác lại
vài ngày, Hạ Tê Phi mạng lớn không chết, ngày mai Nội Khố mở cửa chiêu mua
vẫn tiếp tục, cuộc sống cũng tiếp tục, ngày tháng cũng tiếp tục.
Sau khi mọi chuyện ổn định lại, đợi nhét đá vào cổ bình xong, mình mới bắt đầu
uống cũng được.
“Ra ngoài.” Y nhận tấm áo khoác từ tay Tư Tư rồi nói.
Tư Tư kinh ngạc nhìn vào mắt y, thầm nghĩ đã sắp giờ tý rồi, ra ngoài đi đâu?
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, thời điểm này mà thiếu gia lại vội vàng ra ngoài
chắc chắn đang có đại sự, cho nên không tiếp tục hỏi.
Phạm Nhàn khoác áo vào rồi vội vàng đi về phía cửa trước Hoa Viên, vừa đi
vừa nói với thuộc hạ bên cạnh: “Lớn chuyện rồi, lập tức phát viện lệnh cấp một,
tìm kiếm tung tích vị Nhị tế tự kia trong khu vực Đông Nam.”
Thuộc hạ nhíu mày đáp: “Đại nhân, xưa nay Khánh miếu do cung đình quản lý,
chúng ta không tiện nhúng tay vào.”
Phạm Nhàn tức giận trách mắng: “Đã giết tới đầu chúng ta rồi, chẳng lẽ ta
không thể giết hắn?’
Thuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767274/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.