Cho nên hắn không chạm vào bát mì, chỉ cần uống trà bên cạnh, uống từng chén
liên tục, như thể đang khát khô cả cổ.
Người hầu trà bên cạnh bên nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt và khinh thường,
trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này làm gì không làm, lại đi làm thần lừa, xem
ra đã nghèo tới mức chỉ có thể uống trà ăn mỳ.
Uống một bụng nước trà, kinh đô thoát cảnh gió tuyết cũng tới cuối ngày, màn
đêm dần buông xuống. Vương Hi nhặt lá cờ xanh, khẽ ho nhẹ hai tiếng, bước
qua cổng thành trước khi nó đóng lại, trở thành người cuối cùng rời thành ngày
hôm đó.
Ra khỏi thành, đi về phía bắc khoảng bảy dặm, hắn dừng lại trên đỉnh một ngọn
núi, ngồi xuống trên một tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cành cây phủ
tuyết trong rừng, cúi đầu nâng một vốc tuyết lên cho vào miệng nhai. Sau đó,
hắn gác lá cờ xanh vào tuyết, nhìn chằm chằm vào doanh trại ở phía bên kia
ngọn núi.
Doanh trại chính của quân phòng vệ kinh đô.
Đột nhiên, Vương Hi nghiêng đầu, há miệng, ộc một tiếng nôn một không
ngừng nghỉ. Nôn ra tất cả những thứ mình ăn ăn ngày hôm nay, từ mì, nước lèo,
đến một bụng nước trà đã uống.
Một đống bầy nhầy khó nhìn đã bị hắn nôn sạch ra nền tuyết trắng. trông thực
sự kinh tởm, đặc biệt là mùi thanh hôi thoang thoảng trong đó, càng khiến
người ta khó chịu.
Nhưng Vương Hi không tiếp tục nôn mửa, chỉ là nhai thêm một nắm tuyết, sau
đó chăm chú quan sát bãi nôn của mình trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769398/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.