Phạm Nhàn biết mình đáng bị mắng. Chuyện đại sự liên quan đến quân đội
của quốc gia, nhưng y lại trì hoãn quá lâu mới vào cung, khiến người trong cung
phải tìm kiếm y nhiều lần. Không biết điều như vậy có thể gây làm tổn hại đến
việc nữa, chẳng trách được Hoàng đế giận dữ đến vậy.
Nhưng theo Phạm Nhàn thấy, vụ việc mà y muốn điều tra hôm nay, mặc dù
là chuyện nhà nhưng thực ra cũng là việc nước. Chẳng qua y không thể tiết lộ
chuyện này cho ai, chỉ có thể giữ nó trong lòng, im lặng chịu mắng.
Không nói câu nào cũng là quên không thỉnh tội, cho nên sắc mặt của
Hoàng đế không khá hơn chút nào, hừ lạnh hai tiếng rồi bắt hắn đứng trong góc
giá lạnh.
Hôm nay Hoàng đế triệu Phạm Nhàn vào cung, ban đầu là muốn tạo một cơ
hội cho y tiếp xúc với nơi giới cao tầng Khánh Quốc đưa ra quyết sách ứng phó
với những sự kiện bất ngờ, cũng mang ý định dạy dỗ nâng đỡ y. Không ngờ
Phạm Nhàn lại đến muộn đến như vậy, đương nhiên Hoàng đế cảm thấy không
vui.
Nghị sự đã bắt đầu từ lâu, ban đầu đã quyết định cho Diệp Trọng dẫn quân
tiến về phía tây ba trăm dặm, đàn áp đầu óc đang rục rịch của bên Tây Hồ, đồng
thời chỉ thị cho Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, sớm trở lại phương bắc,
chặn đứng sự hùng tướng thế hệ này của Bắc Tề là Thượng Sơn Hổ.
Còn có một số vấn đề về hậu cần cụ thể nhưng Phạm Nhàn không chú ý
nghe được chữ nào, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769502/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.