๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thật ra trên thế giới này không ai có thể hiểu được suy nghĩ của người hiện
đại như Phạm Nhàn.
Từ khi nói ra câu kia trong hang núi, Phạm Nhàn đã chấp nhận rằng mình
sắm vai một người trong thời đại này, nhưng y lại không có quá nhiều quan
niệm về quốc gia. Do hoàn cảnh sinh trưởng cùng người thân bằng hữu từ nhỏ,
đương nhiên y có tình cảm sâu đậm đối với Khánh Quốc. Nhưng theo y thấy,
cuộc tranh đấu trong thiên hạ này, kỳ thật chỉ là một loại khúc mắc nội bộ mà
thôi, giống như việc chi trưởng đánh chi thứ.
Như thời kỳ Xuân Thu, như thời Chiến Quốc, nhảy tới nhảy lui cũng không
có cảm giác xấu hổ gì về mặt đạo đức, khái niệm phản quốc này chưa từng tồn
tại trong đầu y.
Đây chính điểm khác biệt về mặt tâm lý của kẻ ngoại lai.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đi dọc theo con đường đá yên bình của hoàng cung Thượng Kinh lên phía
trên, các thái giám và cung nữ cẩn thận từng chút một mở đường, sợ rằng nam
nhân trẻ tuổi mặc long bào kia sẽ vô tình vấp ngã, còn đám thái giám cầm phất
trần và bình tịnh thủy phía sau thì càng nhón chân cúi đầu, không dám phát ra
chút âm thanh nào.
Sắc mặt của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề rất khó coi, từ nhỏ hắn ghét nhất là đám
nô tài này luôn vây quanh mình, khiến cho hắn vĩnh viễn khó có cơ hội thả
lỏng; nhưng chỉ là quy củ trong cung đình vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818726/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.