๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vì thế... mọi chuyện vẫn phải tận mắt xác nhận mới được." Hoàng đế nói:
"Cứ nghỉ ngơi trước đi. Cho dù cuối cùng chuyện này ra sao cũng không được
nói với mẫu hậu."
Hồng công công đáp lại một tiếng, lui ra ngoài. Trong lòng lão thầm hiểu,
ngay cả với thân phận của mình, nhưng trong cung có nhiều chuyện vẫn không
được phép nhìn thấy.
Cơn gió nhẹ thổi qua những kiến trúc của hoàng cung. Trong một khu vườn
cách Quảng Tín cung không xa, Hoàng đế Khánh Quốc mặc chiếc áo vàng bước
ra từ sau bụi cây, hơi cúi đầu, trong lòng cảm thấy có phần kỳ quặc. Rõ ràng
Hồng Tứ Dương đã gây động tĩnh lớn như vậy, vì sao nó không chịu thu liễm
một chút?
Có điều, một chút hoài nghi ấy sớm đã bị cơn thịnh nộ và cảm giác hoang
đường trong lòng ông lấn át. Trong mắt Hoàng đế đầy vẻ thất vọng.
Vị nam nhân trung niên này không trở lại phòng ngủ, mà vẫn nghỉ ngơi
trong Ngự Thư phòng.
Đêm đó, Hoàng đế suy tư rất lâu, sau đó hỏi Diêu thái giám đang phục vụ
bên cạnh một câu rất kỳ lạ: "Có phải Hồng Trúc biết gì không?"
Diêu thái giám hốt hoảng lắc đầu, nhanh chóng khuyên nhủ vài lời. Hắn
nhất định phải bảo vệ tính mạng của Hồng Trúc dưới sự giận dữ chưa bộc lộ của
Hoàng đế, từ đó mới có thể gắng sức đảm bảo an toàn cho bản thân.
"Trẫm muốn giết hắn..." Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm muốn... giết tất cả mọi
người trong cung này."
Sau đó, Hoàng đế bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818787/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.