Kỵ sĩ này không mặc giáp, chỉ mặc một bộ y phục đen tuyền, một tay cầm
dây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa. Trên mặt là vết nước mưa trộn
bùn đen.
Trên cánh tay trái của hắn buộc một dải khăn trắng, tay phải cao giơ một vật
giống như huy hiệu, lao thẳng qua cổng thành, vượt qua phố dài, cũng hướng
thẳng đến hoàng cung.
Mọi người trong quán đưa mắt đầy hy vọng về phía vị khách từng hiểu rõ
thể lệ của triều đình, mong nghe được tin tốt từ miệng ông.
Gương mặt vị khách già tái mét, lẩm bẩm: "Là... là Giám Sát viện."
o O o
Một lát sau, kỵ sĩ truyền tin thứ ba một lần nữa xông qua cánh cổng do binh
lính Thành Môn ti canh giữ, bước lên con phố mưa dưới hiên quán trà. Kỵ sĩ
này cũng bẩn thỉu và mệt mỏi như người trước. Có vẻ như hắn ta đã đi cả hàng
ngàn dặm, thay ngựa chứ không thay người, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin về
kinh, thực sự rất vất vả.
Sau đó, kỵ sĩ không còn cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ biết nếu không thể
nhanh chóng đưa tin vào cung, có lẽ Khánh Quốc sẽ gặp rắc rối rất lớn.
Nước mưa rửa trôi khuôn mặt khô nẻ, đỏ rực của kỵ sĩ, nhưng không cản
được tốc độ của hắn. Ngựa phi nhanh trên phố dài, hướng thẳng hoàng cung.
Trên cánh tay trái vẫn buộc một dải khăn trắng.
Lúc này, khách khứa trong quán đã chịu khiếp sợ liên tiếp đến mức tê dại,
há hốc mồm nhưng không thốt nên lời. Tuy không rõ kỵ sĩ thứ ba đại diện cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818858/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.