Đột nhiên, trong lòng y nảy sinh báo động. Y rên lên một tiếng, bàn tay phải
đập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Chân khí bá đạo phun trào mãnh liệt, cực kỳ
cuồng bạo phá vỡ một góc tảng đá dưới chân. Cùng lúc, mượn lực tác động
mạnh mẽ này, thân thể của y vẽ ra một đường vòng cung rồi lao xuống biển với
tốc độ chóng mặt!
Bọt nước bắn lên rồi lập tức bị sóng biển dữ dội nuốt trọn. Dưới vách núi,
bọt sóng trắng xóa nổi lên, như đang nổi giận với những ai dám xem thường sức
mạnh của nó, lao vào biển đầy đá ngầm, chìm trong cơn thịnh nộ.
Lần này Phạm Nhàn đã để lộ tung tích, tuy đã lặn xuống biển nhưng vẫn
không thoát khỏi đôi mắt như chim ưng kia truy tìm. Có điều, y buộc phải nhảy
xuống biển, phải dùng tốc độ nhanh nhất, quả quyết nhất để rời khỏi tảng đá
ngầm đang tạm thời che chở mình. Cho dù lúc này biển cả đang giận dữ đến
thế, nhưng y vẫn phải phó mặc bản thân nương nhờ.
Bởi vì y thà đối diện với hải dương dậy sóng, thà bị cung tên của Yến Tiểu
Ất nhắm trúng chặt, cũng không muốn đứng trên đá ngầm đối diện với nỗi sợ
trong lòng mình.
Một vệt sáng từ trên biển đang lướt lại gần.
Đó là một vệt sáng trắng.
Với sóng biển dữ dội là vậy nhưng vệt sáng trắng này như có một sức mạnh
vượt xa trên trời dưới đất, không bị bọt nước quấy nhiễu, ngược lại cực kỳ tĩnh
lặng và rõ ràng, vẽ tới vách đá cheo leo của Đại Đông sơn, giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818919/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.