Cô khẽ mỉm, tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Đối với kẻ điên như ngươi, oán hận chỉ là
cảm xúc thừa thãi."
"Thật sao?" Lý Vân Duệ chậm rãi nhắm mắt, "Con là đứa con do ta sinh ra,
tất nhiên con không có quyền trách ta... chẳng phải bây giờ con ả thấp hèn Tư
Tư kia đang đang sống tốt lành bên ngoài sao? Sao Phạm phủ kia chỉ che chở cô
ta mà không che chở cho con? Muốn trách, con nên trách tướng công và bà bà
của mình."
Lâm Uyển Nhi hai chân run rẩy, nói: "Ngài hiểu lầm một điểm. Có lẽ mọi
người đều không ngờ ngài lại đối xử với con gái ruột thịt như thế."
Dưới chân cô vang lên tiếng kim loại va cham, hóa ra là bị xiềng xích trói
lại!
o O o
Lý Vân Duệ bình thản nói: "Nếu Phạm Nhàn chết đi, mọi việc sẽ dễ xử
hơn."
"Thật sao? Đáng tiếc ngài không thể giết được chàng. Đã có thể sống sót từ
Đại Đông sơn quay về, chắc chắn chàng sẽ tiếp tục sống rất tốt." Trên mặt Lâm
Uyển Nhi lóe lên vẻ tự tin.
Trưởng công chúa nhíu mày: "Có một số người, sống chết ra sao không do
bọn họ tự quyết định. Ta chưa bao giờ lo sợ về đứa con rể tốt của mình, cho dù
hai năm qua hắn sống rất rạng rỡ nhưng ta vẫn không lo lắng gì."
Ả nhìn con gái rồi nhìn lướt qua Đại Bảo ngồi cạnh đang run sợ, vai rúm lại,
miệng lẩm bẩm theo bản năng. Ánh mắt Trưởng công chúa lộ vẻ ghét bỏ.
"Ta rất hiểu con rể của ta." Lý Vân Duệ lạnh lùng nói: "Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877263/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.