Sau một lát im lặng, Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Ta tin rằng ngươi cũng
đoán ra rồi... Đúng vậy, con trai trưởng của ngươi đã bị thuộc hạ của ta Kinh
Qua đâm chết trong doanh trại, còn Tần Hằng hôm nay bị Giám Sát Viện phục
kích giết chết tại Chính Dương môn!"
"Ngươi dám phản bội bệ hạ, ta cũng có thể khiến Lão Tần gia ngươi... đoạn
tử tuyệt tôn!"
o O o
Những lời nói độc địa ấy như mũi tên xuyên thẳng tim người! Khiến cả
chiến trường chợt chìm trong yên lặng nghẹt thở. Đại hoàng tử liếc nhìn Phạm
Nhàn, nói khẽ: "Bây giờ khiến lão phẫn nộ điên cuồng, có vẻ không phải lựa
chọn khôn ngoan."
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn về phía Thái tử Lý Thừa Càn, trầm giọng nói:
"Ta muốn xem nếu lão tức giận điên cuồng còn Thái tử vẫn bình tĩnh, liệu giữa
họ có xảy ra vấn đề gì không."
Tình hình không diễn biến theo suy nghĩ của Phạm Nhàn. Sau khi nghe câu
nói độc ác của Phạm Nhàn, Tần lão gia chỉ nhẹ nhàng cúi đầu rồi chậm rãi
ngẩng lên, khuôn mặt già nua bọc trong giáp trụ vẫn lạnh lùng, không hề thay
đổi cảm xúc.
"Phạm Nhàn, trước hết ta muốn cảm ơn ngươi đã giải đáp mối nghi ngờ suốt
nhiều năm qua của lão." Tần lão gia nói rất chậm rãi, giọng vang vọng khắp nơi:
"Con trai cả của ta bị giết trong doanh trại, kẻ sát nhân lẽ ra phải chết trong
ngục, hồ sơ kiểm tra cũng thấy như vậy, nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể... Bây
giờ mới rõ là do lão chó mực kia mang đi."
Vị lão tướng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877497/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.