๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Con ngươi tướng tiên phong Tần gia co lại, biết đây là binh sĩ tinh nhuệ,
bằng không không thể tiêu diệt hơn mười kỵ binh của mình mà không phát ra
chút tiếng động nào.
Là cấm quân!
Giờ không thể dừng lại được nữa. Tướng tiên phong siết chặt mũi thương
sắt trong tay, cán thương thô ráp và lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy vô cùng tự tin,
lại thúc bụng ngựa, dẫn hơn chục kỵ binh lao về phía đại đội cấm quân!
Tướng lĩnh cấm quân phủ kín trong lớp giáp sắt, chỉ lộ đôi mắt không có
tâm trạng nào khác ngoài quyết tâm và lạnh lùng, lạnh lùng với chính tính mạng
của mình, sẵn sàng hi sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ của Đại soái.
Hắn giơ cao thanh đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta
rùng mình, thúc mạnh bụng ngựa, con chiến mã dưới thân giật mình, nhảy vọt
tới như mũi tên rời cung.
Mấy trăm kỵ binh cứ thế xông lên, mang theo dũng khí quyết chí tiến lên,
như hai dòng nước màu sắc khác nhau, chỉ chốc lát sau là trực diện đụng độ!
o O o
Đúng lúc đó, trên con phố vừa im ắng giây lát, lại vang lên tiếng hiệu lệnh
của Giám Sát viện: “Bắn!”
Tướng tiên phong Tần gia mắt đỏ ngầu, thấy kỵ binh Cấm quân lao tới tốc
độ cực cao, gầm lên một tiếng, thúc ngựa tăng tốc, nhưng lúc sắp phi ra khỏi
phố thì bất ngờ nghe thấy lệnh bắn tên.
Tâm trí hắn cứng rắn, không hề hoảng hốt hay giảm tốc. Hắn chẳng màng
tới đám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877508/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.