๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mãi tới lúc này, mọi người mới nhớ cách đây rất nhiều năm, Trần Viện
trưởng đã bắt đầu đồng hành cùng bệ hạ thực hiện sự nghiệp hùng vĩ thống nhất
thiên hạ. Lão già trên chiếc xe lăn đã từng cứu giúp bệ hạ vài lần, và bệ hạ cũng
trao cho lão lòng tín nhiệm và vinh dự lớn lao nhất. Thế hệ đi trước không bao
giờ nghi ngờ lòng trung thành của Trần Bình Bình với bệ hạ, điều này lịch sử đã
chứng minh, và bây giờ lại được khẳng định thêm một lần nữa.
Về cuộc trò chuyện lần này, người trong kinh đô có nhiều suy đoán.
o O o
Đêm hôm đó, khi Phạm Nhàn rời cung điện về phủ nhưng không để tâm đến
cuộc trò chuyện trong Ngự Thư phòng, cũng không nghĩ nó có liên quan mình.
Bởi y đoán, bệ hạ chỉ cảm thấy cô đơn, còn Trần Bình Bình chỉ đóng vai một
thần tử trung thành và bằng hữu tạm thời.
Thực tế không khác xa suy đoán của y. Bởi từ một góc nhìn nào đó, Phạm
Nhàn và Hoàng đế rất giống nhau. Nếu bảo Khánh Đế là diễn viên xuất sắc nhất
giấu giếm thiên hạ suốt hai mươi năm, thì Phạm Nhàn chính là diễn viên tốt thứ
hai, che giấu tâm tư trước mặt Khánh Đế.
Đây là trận đấu về diễn xuất chưa từng có, một cuộc chiến của tâm cơ. Phạm
Nhàn vén rèm xe, nhìn đường phố yên ắng bất an của kinh đô đêm khuya, suy
ngẫm: có lẽ hôm nay đã nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của bệ hạ, mình đã
thắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877587/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.