๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường vẫn ôm đầu gối, nhưng trong lòng cảm nhận được tình ý của
chàng trai này. Y không hỏi về thảo nguyên, không ép hỏi cô, mà nghĩ ngay đến
điều cô quan tâm nhất.
"Đã mất khi ta còn rất nhỏ." Khuôn mặt cô gái dưới chiếc mũ thoáng buồn
bã.
Phạm Nhàn không hỏi thêm về cha mẹ cô, hai người quý tộc cuối cùng của
Khách Nhĩ Nạp đã ra đi thế nào, có phải do Khổ Hà âm thầm hạ thủ hay không?
Chuyện đó đã không còn quan trọng. Chắc chắn Hải Đường không muốn liên hệ
sư phụ với loại nhân vật đó, chỉ là trong lòng cô đã đoán được phần nào.
"Trước lúc lâm chung, sư phụ nói với ta những điều đó rồi để ta tự quyết
định." Hải Đường nhìn những chú vịt trên hồ, lông mày nhíu lại, không hiểu sao
chúng không còn vui vẻ nữa mà sợ sệt trốn vào bụi cỏ ven hồ.
"Cô đã chọn nghe theo lời khuyên của sư phụ, quay lại bộ tộc rồi đến thảo
nguyên." Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ, Tùng Chi là họ vương tộc của Khách
Nhĩ Nạp, nhưng bộ tộc này đã bị đại soái Chiến Thanh Phong tàn sát cách đây
mấy chục năm, nên không ai liên hệ Tùng Chi Tiên Lệnh với người Hồ. Trong
mắt y thoáng qua vẻ thương cảm, nhìn Hải Đường nói: "Nếu muốn báo thù cho
mẫu tộc, ngươi nên trả thù Bắc Tề, tại sao lại nhắm vào Đại Khánh của chúng
ta?"
"Báo thù ư? Ta hiếm khi nghĩ về chuyện cách đây mấy chục năm." Hải
Đường vén mái tóc dưới mũ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910457/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.