Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta.
Phạm Nhàn, Tiểu Hoàng đế đẩy xe lăn của Tứ Cố Kiếm, lặng lẽ rời khỏi gốc
cây xanh, men theo con đường rất dài, bước vào phố phường sầm uất nhất Đông
Di thành. Những lữ khách vừa nghỉ chân dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra, từ
từ lan truyền câu chuyện vừa chứng kiến đến nhiều người.
Lúc này chưa nhiều người nhận ra người tàn tật trên xe lăn là ai, bởi Tứ Cố
Kiếm là thần linh của Đông Di thành, rất ít phàm nhân từng gặp mặt. Người đi
đường chỉ cảm thấy bộ ba này kỳ lạ, hai thanh niên tuấn tú đẩy một người tàn
tật trên xe lăn, không giống thương nhân tới buôn bán hay du khách tới tham
quan cảnh đẹp.
Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chăm chú đẩy xe lăn, ánh
mắt tự nhiên nhìn lên vai, gáy Tứ Cố Kiếm, hồi tưởng khoảnh khắc dưới gốc
cây đại thụ, cảm nhận cảnh giới tông sư.
Y là người ham học hỏi, năm xưa khi áp giải Tiếu Ân về Bắc Tề, dọc đường
cũng không quên thỉnh giáo Tiếu Ân về việc triều chính. Dù quan hệ giữa y và
Tứ Cố Kiếm khó nói rõ ân oán, cực kỳ vi diệu và phức tạp, nhưng vị Đại tông
sư sẵn lòng tiết lộ cảnh giới như vậy, cho y cơ hội tham khảo, đương nhiên y sẽ
nắm bắt.
Dù đằng sau hành động này Tứ Cố Kiếm ẩn giấu ý đồ hiểm ác, Phạm Nhàn
vẫn quyết không bỏ lỡ. Có lẽ chỉ trong ngày hôm nay ở Đông Di thành, y sẵn
lòng xem Tứ Cố Kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914825/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.