"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn vẫn nhắc theo Hoàng đế Bắc Tề, tay phải nắm chặt dao găm
màu đen, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản luồng hàn ý từ phía sau ập tới.
Phía sau y, Lang Đào và Vân Chi Lan bay lơ lửng giữa không trung, đao
kiếm chém xuống vô thanh vô tức, khí thế của hai người va chạm vào nhau tạo
nên những âm thanh làm lạnh tâm can.
Lúc này nếu Phạm Nhàn không buông Hoàng đế quay lại tự vệ thì chỉ có
con đường chết. Nhưng nếu quay lại, y cũng sẽ bị rất thương nặng, đồng thời
mất đi năng lực khống chế Hoàng đế Bắc Tề.
Vì vậy, Phạm Nhàn chọn không làm gì cả, vẫn bay thẳng tới cánh cửa thứ
hai của gian nhà tranh, hoàn toàn không để ý đến đao kiếm phía sau!
Bởi vì khi rời kinh đô đến Đông Di, đi sâu vào gian nhà trên núi, xông thẳng
vào Kiếm Lư, y dựa trên một phán đoán và một niềm tin chắc chắn rằng, sau tất
cả thiện chí đã bỏ ra, đối phương sẽ không đứng nhìn cảnh tượng này xảy ra!
o O o
Việc này giờ đây đã không còn liên quan gì đến vận may nữa, hoàn toàn dựa
trên phán đoán của Phạm Nhàn về tình hình thiên hạ cũng như thấu hiểu tâm lý
con người, cộng thêm niềm tin vào lão quái vật kia.
Mọi việc diễn ra đúng như Phạm Nhàn mong muốn, khi lưỡi đao kiếm cách
lưng hắn còn nửa thước, cánh cửa phía ngoài ba thước trước mặt bật mở, không
ngờ cánh cửa thứ hai của Kiếm Lư lại mở rộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914872/chuong-1590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.