๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu lúc này Lang Đào bước vào phòng, chắc chắn sẽ dễ dàng phát hiện ra
tiếng thở của Tư Lý Lý, khiến suy đoán của thái giám kia trở nên vô nghĩa, sau
đó lại khám phá ra sự tồn tại của Phạm Nhàn.
Y xoay đầu nhìn Tư Lý Lý, ánh mắt đầy vẻ thăm dò và hỏi han. Tư Lý Lý
sao không biết tên oan gia này đang nghĩ gì, mắt lườm nguýt một cái đầy oán
trách.
Lúc này Tiểu Hoàng đế Bắc Tề vẫn đang nghỉ ngơi bên ngoài, nếu biết sủng
phi của mình đang cách đó không đầy mười bước, trao đổi ánh mắt thân mật với
tên nam nhân ghê tởm kia... chỉ sợ sẽ tức đến phun máu, quả đầu mọc sừng bốc
khói.
Phạm Nhàn cười khẽ, khóe miệng nhếch lên, mắt chớp chớp đầy van nài. Tư
Lý Lý bất lực nhìn y, trong lòng suy nghĩ lung tung, ngón tay xoắn vặn mãi,
cuối cùng không nhịn được mềm lòng, đáp ứng yêu cầu trong ánh mắt y, thở dài
thăm thẳm.
Lúc này Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đang nhíu mày suy nghĩ rồi bước ra ngoài
phòng định tâu báo chuyện gì đó. Phía Bắc Tề đều cho rằng quý phi đi chơi
vườn, trong phòng im ắng, không ngờ bỗng vang lên tiếng thở dài.
Lông mày Phạm Nhàn giật nhẹ.
Bên ngoài, lông mày nhíu chặt của Tiểu Hoàng đế bỗng thả lỏng, mở mắt ra,
bình tĩnh nhìn sau tấm rèm.
Bóng Lang Đào đứng ngoài cửa phòng, in lên cánh cửa.
o O o
Tư Lý Lý vừa buộc làn váy, vừa bước ra từ sau tấm rèm, mái tóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914884/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.