๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Sử Xiển Lập thầm phát lạnh, nhẹ giọng nói: "Cho dù Hải Đường
cô nương đến Đông Di thành trước cũng không ảnh hưởng gì."
Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm. Trong lòng y thầm nghĩ thằng
nhãi Vệ Hoa này lại dùng loại thủ đoạn không chính thống này để tạo thời gian
cho thuyết khách Bắc Tề gặp riêng Tứ cố kiếm, thật sự rất thú vị.
Nhưng điều thú vị với Bắc Tề, lại vô vị với Phạm Nhàn bây giờ. Cho nên
khi đoàn xe cuồn cuồn vừa tiến vào Long Sơn thành, y bèn triệu tập quan viên
và thuộc hạ Giám Sát viện, đưa ra một quyết định khiến bọn thuộc hạ sững sờ.
Dù vậy, không ai dám phản đối quyết định của Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lại một mùa xuân nữa đi tới, tơ liễu bay đầy trời, phiêu phiêu trải ngàn vạn
dặm, giống như bông tuyết rêu rao trong gió ấm, bay lên như diều gặp gió, che
khuất thành trì, che lấp biển trời, khiến người đi đường vội vã, làm vẻ mặt đau
khổ tập thể, đâu có nửa phần hưởng thụ.
Hai người bán hàng rong đội mũ rộng vành, đứng giữa làn gió. Rất rõ ràng
đây là hai người xa lạ từ nơi khác đến, chẳng hề chán ghét những sợi tơ liễu
phiền phức này, ngược lại có vẻ say mê trong đó, đứng bên cạnh xe ngựa chiêm
ngưỡng không thôi.
"Thật sự là cảnh tuyệt mỹ nhân gian, chỉ tiếc là che khuất tòa thành oai hùng
nhất thiên hạ, không nhìn rõ... Hắt xì!" Một vị khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914909/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.