Edit: Flanty
Giờ đánh thức tập trung của ký túc xá là 7 giờ mỗi sáng, nhưng thông thường Ngôn Khanh sẽ tự đặt báo thức lúc 5 rưỡi. Cô dạy sớm để tập nhảy, cố gắng bù đắp cho điểm yếu của mình.
Hôm nay đồng hồ báo thức lại không có tiếng chuông, chỉ nặng nề rung rung vài cái.
Ngôn Khanh tỉnh lại, mơ màng chất vấn điện thoại: “Sao hôm nay mày không kêu…”
Điện thoại cười nhạt trả lời, giọng nói mang theo chút khàn khàn mệt mỏi: “Bởi vì em vẫn còn đang gọi điện thoại với anh.”
Ngôn Khanh sửng sốt một hồi, sau đó nhao nhao lên như bị dẫm phải đuôi, nhìn kỹ màn hình, thời gian trò chuyện hơn sáu tiếng đồng hồ, cả đêm không cúp máy.
“… Anh lại không ngủ?!”
Hoắc Vân Thâm “Ừ” một tiếng rất thấp: “Tiếng em vẫn luôn ở đó, anh không nỡ ngủ.”
Ngôn Khanh giảng đạo lý: “Vậy anh cúp máy thì chẳng phải sẽ không còn tiếng nữa à?”
Anh đáp trôi chảy: “Không có tiếng của em, anh càng không ngủ được.”
Ngôn Khanh bị thứ lý luận vô lại của Hoắc tổng làm cho dở khóc dở cười. Cô ôm hai chân trên giường, phát sầu hỏi: “Rốt cuộc có cách nào để anh ngủ không?”
Anh cần bảo dưỡng thân thể, nếu còn như vậy thì chắc chắn sẽ gục ngã.
Trên tin tức có rất nhiều người đột tử vì không nghỉ ngơi điều độ, cô không muốn chuyện này xảy ra trên người Hoắc Vân Thâm.
“Có lẽ chỉ có một,” Anh thả chậm tốc độ nói, từng chữ cọ xát lỗ tai cô, “em ngủ bên cạnh anh.”
Ngôn Khanh kiềm chế tính tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-khanh-cua-toi/1524051/chuong-23.html