Lỗ tai Ngôn Khanh nổ vang, miệng đắng lưỡi khô.
Cô bị anh khống chế, muốn động đậy cũng không động đậy được, tuỳ ý để khuôn mặt mình nóng lên trong tay anh.
Hoắc Vân Thâm buồn bực nhìn cô: “Cầu xin anh, anh liền đồng ý với em.”
Ngôn Khanh lại nhìn chăm chú đôi mắt anh, bên trong có rất nhiều tơ máu, chi chít dày đặc, lộ vẻ tiều tụy, sắc mặt cũng tái nhợt, môi khô nứt nẻ, ngón tay nhéo cô nóng đến mức không bình thường.
Cả người gầy hơn hẳn một vòng so với lần gặp mặt trong xe trước đó.
Có phải anh bị bệnh không…
Trong lòng Ngôn Khanh xót không chịu được, biết rõ lúc này nên nói gì đó, nhưng động tác và ngôn ngữ đều không theo ý mình, cô mềm nhũn dựa người về phía trước, ôm lấy chân anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, em cầu xin anh, tự chăm sóc mình thật tốt, đừng sinh bệnh.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm run rẩy, khóe miệng căng chặt, hỏi cô: “Em để ý sao?”
Lông mi Ngôn Khanh rũ xuống, dưới ánh đèn giống như cánh chim non nớt, khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa chua xót.
Anh rất cần một câu trả lời khẳng định, giọng điệu tăng lên một chút: “Nói cho anh, em để ý không?”
Ngôn Khanh hơi nghẹn ngào: “Anh là chồng hợp pháp trên giấy đăng ký kết hôn của em, em có thể không để bụng sao —”
Cô còn chuẩn bị một đống lý lẽ để tô son trát phấn cho hành động xấu xa – không gặp mặt, không về nhà – của mình, nào biết vừa mới nói xong câu này, Hoắc Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-khanh-cua-toi/1524102/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.